Lâm Dạ vô cùng tín nhiệm đối với trình độ của Uông Minh, dù sao trước đây hắn cũng từng làm việc ở trung tâm trí não và còn tham gia công việc sửa chữa trí não, đối với những mã số ở hạ tầng cũng rất quen thuộc.
Tuy rằng không thể dọc theo cáp mạng trực tiếp đánh tan trí não, nhưng che chắn thăm dò một thời gian vẫn có thể làm được.
Hơn nữa Lâm Dạ còn kêu hắn phát những mã tầng dưới cùng này cho khu vực khác, như vậy ít nhất có thể bảo đảm kế hoạch của bọn họ có thể tiến hành thuận lợi và đi lên căn cứ Tinh Vòng Liên Bang.
Đợi đến khi tất cả những người sống sót tập hợp xong cũng chính là lúc tấn công ba đại trí não còn lại.
- Được rồi.
Uông Minh đang suy nghĩ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên:
- Chúng ta đã liên kết che chắn cáp mạng, trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện, mau xuất phát đi.
- Vất vả rồi.
Lâm Dạ gật đầu, sau đó nhìn về phía một đám tiểu đội trưởng bên cạnh:
- Hành động!
Dứt lời, hắn trực tiếp xoay người chuẩn bị đi xuống thang máy tầng một.
Lúc này đại quân sống sót đã chờ ở đó, đang đặt người máy vũ trang cùng các loại trang bị vào kho hàng.
Nhóm tấn công đầu tiên đã tiến vào cabin trọng lực nằm xuống và đang tiến hành kiểm tra bước cuối cùng.
Lâm Dạ nhìn một chút, mỗi cabin trọng lực có thể chở được năm trăm người, vậy mười cabin trọng lực chở được năm ngàn người, chỉ cần mười chuyến là có thể vận chuyển tất cả mọi người lên.
Cho nên nhóm đầu tiên hắn xắp xếp mấy đội ngũ có thực lực mạnh nhất, để cho sau khi bọn họ lên trước đứng vững gót chân, chờ đại bộ đội toàn bộ đến rồi tiến hành phá vòng vây toàn diện.
- Theo lời tiến sĩ Uông thì bên trong mỗi khu thượng tầng đều có một trung tâm điều khiển nhận tín hiệu, chỉ cần tắt nó là máy móc thông minh của khu vực đó sẽ không nhận được mệnh lệnh từ trí não, vậy chúng ta đi lên có nên trực tiếp xông vào trung tâm điều khiển hay không?
Triệu Mãnh ở bên cạnh Lâm Dạ thấp giọng nói.
- Ừm, tốt nhất chính là trước tiên đóng cửa trung tâm điều khiển, nếu đợi cùng nhau đẩy qua sẽ mất rất nhiều thời gian.
Lâm Dạ nghiêm túc nói.
Mặc dù họ chỉ phụ trách khu vực giữa khu vực 80 và khu vực 90, nhưng không đảm bảo rằng cuộc tấn công của đội bên phía khu vực 90 sẽ thành công, vì vậy phải tiết kiệm thời gian nếu có thể.
- Ta tương đối hiểu rõ khu thượng tầng, đến lúc đó sẽ do chúng ta dẫn đường.
Ngụy Tín ở bên cạnh xen vào.
Lâm Dạ nhìn hắn một cái, mỉm cười:
- Vậy thì rất tốt, đến lúc đó vất vả các người.
- Đâu có, dù sao trung tâm điều khiển cách vị trí thang máy không xa, cẩn thận vòng qua chắc là có thể tránh được không ít chiến đấu.
Dọc đường đi tới, đội ngũ Ngụy Tín cơ bản cũng không phải làm gì, ngoại trừ lúc tấn công thang máy còn có ích.
Nếu như bọn họ không có được một chút thành tích nào sợ là sẽ bị người ta chê cười, điều này đối với người coi trọng thể diện như bọn họ mà nói tuyệt đối là chuyện không thể chấp nhận được.
Hơn nữa hiện tại nếu không bỏ ra sức lực đến lúc đó thành công đánh hạ căn cứ Tinh Vòng Liên Bang, tổ chức lại trật tự thì lúc đó cũng không có liên quan gì với bọn họ, cho nên nhất định phải biểu hiện một chút mới được.
Mà ngay trong lúc hai người nói chuyện, cabin trọng lực rốt cục cũng chuẩn bị xong.
Cửa khoang chậm rãi đóng lại trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, sau đó ầm ầm một tiếng chậm rãi bay lên, sóng khí mãnh liệt thổi đến bọn họ phải giơ cánh tay lên chắn trước người.
Đợi đến khi mắt mở ra thì cabin trọng lực cũng đã bay lên không trung, nhanh chóng bay tới căn cứ Tinh Vòng Liên Bang trên mười ngàn mét.
Tuy nhiên.
Đang lúc tất cả mọi người cảm thấy tất cả đều tiến hành rất thuận lợi thì đột nhiên trên máy thông tin trong tay Lâm Dạ lại truyền đến tiếng báo cáo của thành viên trong cabin trọng lực.
- Đại ca, có chút không thích hợp, ta thấy thấy Cực Bắc và Cực Nam bên kia hình như có cái gì đó đang chuyển động.
Cực Nam và các Bắc có thứ gì đang chuyển động?
Không chỉ Lâm Dạ mà những người khác nghe được báo cáo này cũng biến sắc, đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.
- Là thứ gì?
Lâm Dạ vội vàng hỏi.
- Nhìn không rõ lắm, có điều rất lớn, không đúng, giống như toàn bộ Cực Bắc đều đang di chuyển, băng sơn bên kia bắt đầu sụp đổ! Toát ra rất nhiều khí tức biến dị!
Âm thanh khiếp sợ nồng đậm lại có chút run rẩy của đội viên không ngừng quanh quẩn bên tai mọi người, thật giống như nhìn thấy thứ gì đó làm hắn sợ hãi vậy.
Đám người Lâm Dạ liếc nhau, tâm tình lập tức chìm xuống đáy cốc.
Điều bọn họ không muốn gặp nhất.
Cuối cùng vẫn xảy ra.
Động tĩnh có thể ảnh hưởng đến toàn bộ mảng Cực Bắc cũng không phải là như sinh vật biến dị tạo thành.
Nếu như hắn đoán không sai.
Đây hẳn là dấu hiệu của quái vật tinh cầu kia thức tỉnh!
Có phải vì nó phát hiện ra hành động của bọn họ hay không?
Hay là bởi vì vừa vặn tỉnh lại?
Dù có thể nào thì đối với bọn họ vẫn là kết quả cực kỳ tồi tệ.
- Nhanh lên! Chuẩn bị nhanh lên và liên hệ với các khu vực khác!
Lâm Dạ hoàn hồn lại vội vàng ra lệnh cho những người khác, bước chân càng thêm vội vàng.
Đám người Triệu Mãnh còn có Ngụy Tín cũng không nói nhảm, nhanh chóng chạy về đội ngũ của mình, tranh thủ chỉ huy vận chuyển vật tư.
- Lâm Dạ.
Lúc này, trong đội ngũ hậu cần, Thẩm Ngưng Ngọc và mấy người Lão Đa từ bên ngoài chạy tới, vẻ mặt lo lắng.
- Vừa rồi chúng ta cũng nghe được những người phía trên báo cáo, có phải quái vật kia sắp tỉnh lại hay không?
Lão Đa lo lắng nói.
- Có lẽ vậy.
Lâm Dạ không giấu giếm:
- Nếu như nó tỉnh lại thì chúng ta một người cũng không trốn thoát, nhất định phải nắm chặt thời gian ném những vật tư không cần thiết kia đi.
- Được, ta đi làm ngay!
Chuyện trọng đại, Thẩm Ngưng Ngọc ném xuống một câu rồi trực tiếp xoay người rời khỏi, mấy người Lão Đa cũng nhao nhao đuổi theo đến hỗ trợ đội ngũ vật tư bên kia.
Mà vào lúc này, một tiếng gầm rung trời đột nhiên vang lên.
Mặt đất bắt đầu run rẩy nhẹ, ngay cả khí tức ô nhiễm trong bên ngoài khu vực biến dị cũng kịch liệt cuồn cuộn theo.