Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1232

Editor: Hạ Trần

"Kia Bạch Dạ nhất định có thể thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy." Lâm Nhiên cười nói, không muốn nhắc lại chuyện bát quái của Đường Thành Nam, cười muốn cùng Tiết Giai Vân chạm cốc, Tiết Giai Vân nhớ tới chính mình có thai, liền bỏ ly xuống, "Em gần đây không uống rượu."

"Uống là chuyện bình thường, gần đây thế nào lại không uống rượu?"

"Không uống chính là không uống, nào có vì sao, tự mình uống đi."

"Anh mở một chai?"

"Kia chính anh uống."

"Cái này hơi nhiều a." Lâm Nhiên cười nói, thế nhưng cũng không ép cô thực sự muốn uống, có cô ở cùng, tự mình uống rượu cũng là một chuyện vui vẻ.

Hai người ăn xong cơm chiều, Tiết Giai Vân ở phòng bếp cắt hoa quả, có người nhấn chuông cửa, Lâm Nhiên đi mở cửa, vừa nói, "Nhất định là mẹ anh, bà gần đây thường đến đây."

Ai biết, mở cửa ra, lại là Trầm Lộ Lộ.

Lâm Nhiên nhíu mày, "Là em?"

Trầm Lộ Lộ mỉm cười, "Lâm Nhiên, em gọi điện thoại cho anh cũng không tiếp, em chỉ có thể tới tìm anh, em..."

"Lộ Lộ, mấy ngày nay, em đã đi tìm anh, anh cũng nói với em rất rõ ràng, em thực sự không cần thiết tới tìm anh nữa." Lâm Nhiên nói, yêu quá cố chấp, có đôi khi cũng sẽ mang đến quấy nhiễu cho người khác.

Đặc biệt, nữ nhân này, anh đã không hề yêu.

Mặt Trầm Lộ Lộ đều là thương tâm, có một loại đau nói không nên lời, Lâm Nhiên thấy cô như vậy, nhẫn tâm nói, "Lâm Nhiên, em nghĩ cùng anh nói chuyện đứa nhỏ..."

"Lâm Nhiên, có phải mẹ anh hay không..." Tiết Giai Vân bưng hoa quả ra, thấy anh ở lâu không dẫn người vào, cười hỏi, cũng không để ý, sắc mặt Trầm Lộ Lộ đại biến, Tiết Giai Vân buông hoa quả, lúc này mới xoay người lại.

Lâm Nhiên quay lại, cô cũng nhìn thấy Trầm Lộ Lộ.

Này không có gì hay gạt.

Tiết Giai Vân vừa nhìn, hơi có chút trầm mặc, cô thật đúng là muốn nói chuyện của Trầm Lộ Lộ, chính cô ta liền đưa tới cửa, lần này nên nói như thế nào?

"Cô ta tại sao lại ở chỗ này?" Trầm Lộ Lộ chỉ vào Tiết Giai Vân, thân thể hơi phát run.

Lâm Nhiên có chút không vui, không thích giọng điệu của cô ta, anh nhàn nhạt nói, "Lộ lộ, Giai Vân là vị hôn thê của anh, tự nhiên ở nhà của anh, anh đã nói qua với em, chuyện giữa em và anh, là anh xin lỗi em, cùng cô ấy không quan hệ."

"Anh..." Mặt Trầm Lộ Lộ tất cả đều là nước mắt, ủy khuất, động lòng người, tâm nam nhân có lãnh ngạnh đến mấy, thấy được, sợ rằng đều phải mềm nhũn.

Tiết Giai Vân mỉm cười, không biết vì sao, trong lòng cô mặc dù có thương hại Trầm Lộ Lộ, lại không nghĩ tới cùng Lâm Nhiên giận dỗi, làm cái gì phân ly, bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt chuyện lần này.

Trầm Lộ Lộ đột nhiên ôm bụng, thoạt nhìn bộ dáng rất thống khổ, Lâm Nhiên nhíu mày, muốn đỡ cô, hỏi cô có phải là không thoải mái hay không, bị Tiết Giai Vân kéo, Tiết Giai Vân trừng anh, Lâm Nhiên, "..."

"Không cho phép chạm cô ta." Tiết Giai Vân bá đạo nói, "Có cô ta không có em."

Lâm Nhiên lại một lần nữa trợn tròn mắt, Trầm Lộ Lộ mỗi một lần gặp không thoải mái, Tiết Giai Vân đều tránh trở về, hận không thể đem anh ném cho Trầm Lộ Lộ, cảm giác như muốn để cả nhà bọn họ ba miệng đoàn tụ, trong lòng anh rất nén giận.

Anh không muốn, lần này Tiết Giai Vân vậy mà lại kéo anh, không cho phép anh chạm vào Trầm Lộ Lộ.

Lão bà trong lòng cuối cùng cũng có anh, không đẩy anh ra ngoài giống như đẩy hàng hóa, Lâm Nhiên đương nhiên là cao hứng, nhưng cũng là lo lắng, nhìn Trầm Lộ Lộ, hình như bộ dáng rất không thoải mái, có thể sẽ xảy ra chuyện gì hay không?

Mặc dù làm phu thê không được, dù sao cũng là người yêu trước đây.

Trầm Lộ Lộ ủy khuất nhìn Lâm Nhiên, Lâm Nhiên kẹp ở giữa hai nữ nhân, thế khó xử...
Bình Luận (0)
Comment