Anh sẽ chết đi ở trong thời gian rực rỡ nhất, mang theo một bộ thân thể tàn yếu như thế, anh không cam lòng.
Khi đó sự thù hận cũng chậm rãi phát sinh.
Anh hận đến muốn hủy diệt hết tất cả chỗ đó, mặc kệ người vô tội, hoặc có tội.
Là bọn họ đem anh hại thành như vậy, người không ra người quỷ không ra quỷ, cả thế giới của anh cũng cướp đoạt, anh sao lại cam chịu.
Từ đó trở đi, thì anh có ý xa lánh Nolan, luôn luôn lạnh như băng với anh ta, anh biết, anh và Nolan một ngày nào đó phải kết thúc, thà là anh kết thúc một ngày trước khi chết, anh không thể kéo Nolan một đời.
Bây giờ, anh chỉ là không có lý do đem Nolan đẩy ra.
Chờ anh có sức khỏe tốt, chờ anh có thời gian đi trả thù, Nolan nhất định thất vọng với anh cực độ, nhất định cho là anh lý chí sắt đá, đến lúc đó, anh cũng có lý do rời khỏi Nolan, để cho Nolan quên mất anh.
Anh vẫn chờ đến ngày đó, chờ đợi đem tính mạng của mình, người quan trọng nhất đẩy ra.
Không vướng không bận rời đi.
“Tiểu Trăn...” Nolan thấy anh xuất thần, gọi anh vài tiếng, Lục Trăn cũng không có thể phục hồi lại tinh thần, đến khi tay của Nolan ở trước mặt anh không ngừng vẫy, Lục Trăn mới hồi phục tinh thần lại, có chút hoảng hốt nhìn Nolan.
“Không thoải mái sao?” Nolan lo lắng hỏi.
Trong lòng Lục Trăn đau khổ, Nolan quan tâm, thật tình thực lòng, anh có thể cảm nhận được, lại giả vờ lạnh lùng, anh lại muốn giả vờ lạnh lùng bao lâu, chẳng lẽ chờ anh chết, anh chỉ nghĩ Nolan trong trí nhớ, còn lại anh lạnh lùng một mặt sao?
Chẳng lẽ anh không muốn, Nolan trong trí nhớ, tất cả đều là ký ức anh và anh ta tốt đẹp sao?
Tại sao anh muốn đi tổn thương tới người mình yêu?
“Tiểu Trăn?”
“Tôi không sao, chỉ là nghĩ ngợi lung tung.” Lục Trăn nghe thấy giọng nói chính mình bình tĩnh, “Nếu anh nguyện ý cùng, vậy cùng đi.”
Nolan mừng rỡ như điên, theo Lục Trăn cùng nhau lên xe, bãi đỗ xe dưới đất, chậm rãi đến trên đường cái, đường phố New York cũng không chật trội, nhưng xe đông đúc, người đông nghìn nghịt, đây là một thành phố cực kỳ bận rộn.
Lục Trăn thất thần nhìn phong cảnh đường phố, anh có chút sợ hãi nhiều người như vậy, anh quen ở một chỗ không có ánh đèn trong bóng tối.
Anh hướng bên người Nolan rụt lại, Nolan nhạy bén cảm thấy, bình tĩnh nắm tay anh, Lục Trăn tâm lạnh băng chậm rãi trở lên ấm áp, nghiêng đầu đối với anh ta cười, Nolan mừng rỡ.
Anh có bao lâu không thấy được nụ cười của Lục Trăn?
Sạch sẽ như vậy, thuần khiết tươi cười, anh có bao lâu không thấy được?
“Tiểu Trăn, đừng sợ, mặc kệ có chuyện gì, tôi đều bồi ở bên cạnh cậu.” Nolan vui mừng nói, anh cũng nghe được trong giọng nói vui sướng của chính mình, không thể che giấu, Lục Trăn sao lại nghe không hiểu.
Lục Trăn nhàn nhạt nói, “Hơn nửa năm này, anh ở bên cạnh tôi, bị không ít ức hiếp đi?”
“Cậu tính khí táo bạo, nguyên nhân đó là do chất có hại.” Nolan cũng không thèm để ý, “Cho dù cậu thực sự nóng nảy như thế, cái đó lại có quan hệ gì, tôi tính tình xưa nay tốt, chúng ta vừa lúc bù đắp.”
“Lời thật lòng?”
“Đương nhiên, cậu xem tôi không kiên nhẫn sao?”
Lục Trăn tự giễu, “Tôi nghĩ đến anh sợ tổn thương tự ái của tôi, cho nên cẩn thận từng li từng tí?”
“Cậu cần sao?”
“Không cần!”
“Này không phải là, tôi làm cái gì, chỉ là bởi vì tôi nghĩ làm mà thôi, tôi nghĩ chiếu cố cậu tốt, cậu có phát cáu, tôi nhớ cậu hướng trên người tôi phát.” Nolan nói, “Tôi hưởng thụ Lục ca ca tươi cười lâu như vậy, cũng muốn khoan dung Lục Trăn xấu tính.”