Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1837

Nhưng mà, ngay sau khi Hạ Thanh sắp rơi xuống, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra., một viên đạn đã bắn trúng vào người cô, cô có cảm giác được, viên đạn kia găm vào lưng của cô, Hạ Thanh khẽ động, dùng sức, thân thể bay vọt lên, thành một tư thế chổng ngược bay xuống. 

Tránh thoát đạn, lại vì tư thế không ưu điểm, trọng lực quá lớn, cô cũng không còn sức lực, cứ như vậy rơi xuống, đầu tên vốn cắm chặt vào thân cây, nhưng bỗng dưng, dây thừng đứt từng khúc.

Hạ Thanh trực tiếp ngã xuống.

Rơi từ độ cao mười mét, nếu là bình thường cô ngã xuống, khẳng định là không có việc gì, vấn đề là, Hạ Thanh bây giờ không có chút sức lực nào, ngã xuống như vậy, cô không chịu được, một lúc lâu mới có thể đứng dậy được.

Cô có cảm giác chân mình như rời ra.

Nhưng mà, phía sau cảnh vệ đang chạy đến, Hạ Thanh đứng dậy, khập khiễng đi vào trong rừng cây.

An Tiêu Dao sai người đi xem kho bảo vật, anh ra cửa, lái xe đi, Hạ Thanh chạy vào trong rừng rậm khoảng một giờ, cuối cùng chạy về phía xe của mình, nhấn ga, đi thẳng ra phía đường cái.

Lúc này trên đường cái đã có xe cộ lưu thông.

Rất nhiều người dậy sớm, đi làm, Hạ Thanh gục trên tay lái, tình trạng kiệt sức, đã không còn chút sức lực.

Thoát khỏi nơi nguy hiểm, nhưng lại như sa vào biển lớn, cũng có thể tử vong lúc nào không biết, trước mắt cô đều là mênh mông, không nhìn rõ, vừa ở đường cái đã đi được một đoạn xa, lúc này cô không dám lơ là.

Trên đùi truyền đến trận đau nhức, cô phải dừng xe lại, Hạ Thanh tìm di động, tính tìm người trợ giúp, nhưng cô lại suy nghĩ lại, cô là đặc công của chính phủ, chỉ vì đi kiếm khoản thu nhập thêm mà bị thương thành ra như thế này, không phải sẽ bị chê cười sao.

Cô chắc bọn họ cũng không biết muốn nói gì.

Cô dù sao cũng là nữ đặc công tiếng tăm lừng lẫy, không thể đểbị mất mặt như vậy.

Cô xưa nay một thân hành động cũng thành thói quen, thi hành nhiệm vụ rất ít khi không may xảy ra, vô cùng tự tin, duy nhất chỉ bị nhốt mấy lần, cũng có người của chính phủ chi viện, cho nên, Hạ Thanh nhất thời không tìm được người quen đến giúp.

Nếu hôn me trên đường, sẽ có người đưa cô đi bệnh viện, đồng nghĩa với việc kinh động đến cảnh sát.

Đến lúc đó họ tìm thấy trên người cô mấy thứ này, cô không biết giải thích sao.

Hạ Thanh cắn răng, dựa về phía sau, có một chiếc xe dừng lại bên người cô, một người đàn ông da trắn hỏi cô, “Xin chào, cô không sao chứ, có cần đưa cô đi bệnh viện không?”

“Không có việc gì.” Hạ Thanh nhắm mắt lại, trả lời đơn giản, người đàn ông lái xe đi rồi.

Nhắm mắt lại, khứu giác nhạy bén, Hạ Thanh cảm giác có xe dừng lại bên người cô, cô hơi nhíu mày, cũng không lên tiếng, đối phương cũng không lên tiếng, cô không kiên nhẫn mở mắt ra, hướng đằng sau nhìn, cô nhìn thấy gương mặt mà cô ghét nhất.

“Tại sao lại là anh?”

An Tiêu Dao mỉm cười, lúc này, trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời ở trên mặt anh ta tỏa ra một tầng ôn nhuận, giống như một đại thiếu gia, ôn nhã, “Sao mỗi lần tôi gặp cô, cô đều chật vật như vậy?”

Tận mắt nhìn thấy Hạ Thanh thông qua màn hình, lại ở đằng sau làm cô bị thương, cố ý thăm dò tiềm năng của cô, yên tâm thoải mái, chắc chắn Hạ Thanh sẽ nghĩ như thế nào khi biết hành động của anh, dù có biết, anh cũng không sợ.

“Phía trước có đường, đi thong thả, không tiễn.” Hạ Thanh liếc anh một cái, lại tiếp tục gục trên tay lái, cô lúc này không còn sức mà dây dưa với anh ta.

An Tiêu Dao mỉm cười, “Tôi vừa đi qua nghe thấy cóa tiếng còi báo động, cô biết chúng tôi là tội phạm, sợ nhất nghe thấy âm thanh này, chạy cũng không kịp, cô là đặc công của chính phủ, chắc không sợ.”
Bình Luận (0)
Comment