Hạ Thanh ngẩng đầu, nắng đã lên, ánh mắt như muốn xuyên thấu tất cả.
Còi báo động?
Tác phẩm nghệ thuật mất trộm, chính xác là phải báo công an, cảnh sát Nga hiệu suất làm việc rất cao, một đặc công Mỹ xuất hiện ở nước Nga, đã là không ổn, nếu bị bắt cùng với tác phẩm nghệ thuật, dự là tin tức chấn động quốc gia.
Hạ Thanh cắn răng một cái, "Anh có ý gì?"
Cô nghĩ thầm, An Tiêu Dao nhất định nhìn ra điều gì đó, hắn vẫn biết hoàn cảnh của cô, cũng biết cô làm gì để có khoản thu nhập thêm, bây giờ với bộ dạng nhếch nhác thế này, hoặc là vì nhiệm vụ, hoặc là trộm đạo gây thương tích đầy mình.
Nếu là nhiệm vụ gây thương tích, cô có thể tùy tiện gọi chi viện.
Trừ phi bất tiện, có thể tưởng tượng ra, cũng biết vì sao cô không muốn đi bệnh viện, cũng không muốn gọi chi viện.
“Nếu như tôi có thể mang cô dời đi…”
“Đừng nói nhảm, nói điều kiện của anh trước.” Hạ Thanh cắt ngang lời của An Tiêu Dao, cô biết dụng ý của anh ta.
An Tiêu Dao cười, tao nhã, nhìn thế nào cũng giống một nhà ngoại giao thân thiện, “Điều kiện tạm thời tôi chưa nghĩ đến, nghĩ đến sẽ nói cho cô biết?”
“Cười nhạo, làm sao tôi biết lúc đó anh sẽ có điều kiện gì?” Hạ Thanh không vui, phản bác, loại điều kiện chịu thiệt thòi này, cho tới bây giờ cô không khi nào đáp ứng những điều kiện như thế, người này là một người vô cùng nham hiểm, ai biết dụng tâm của hắn ta là gì.
“Cô có quyền lựa chọn sao?” An Tiêu Dao mỉm cười, lời nói ôn thuận như ngọc, “Nếu như cô không đi theo tôi, có thể bị cảnh sát Nga tóm lấy, có thể tạo scandan cho quốc gia.”
Hạ Thanh biết điều đó, cô mất máu quá nhiều, thể lực cạn kiệt, không còn sức để chạy nữa, hoặc là chết, hoặc là bị bắt, hai con đường cô đều không muốn.
Nhưng mà, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy.
Cô khonong suy nghĩ nhiều, đẩy cửa xe xuống, An Tiêu Dao lúc này mới nhìn rõ cô, quần áo bị rách, trên bắp chân tất cả đều là máu, vết máu đã khô, cũng có vết máu mới, trên cánh tay cũng bị thương, lưng cũng có vết máu, bước đi uể oải, nhìn cô hô hấp khó nhọc, anh đoán ngực cô cũng bị thương.
Lục Trăn nói, nữ nhân là hoa, cần được che chở, cho dù bọn họ có là đặc công đi nữa, cũng là một đóa hoa kiều diễm, cần được che chở, cho nên thời gian làm nhiệm vụ, Lục Trăn chung quy vô ý thức bảo vệ các cô, đem nhiều nguy hiểm tập trung bên mình.
Anh và Long Tứ Mục Vân Sinh chưa từng thương hoa tiếc ngọc.
Bây giờ nhìn Hạ Thanh nhếch nhác, An Tiêu Dao vuốt cằm xét lại mình một giây đồng hồ, anh đã làm quá rồi sao?
Hạ Thanh mở cửa xe, ngồi bên ghế phó, cũng khổng cần biết máu có chảy làm bẩn xe của hắn hay không, cô đột nhiên cười, gương mặt nhợt nhạt giữa nắng sớm mai xinh đẹp hơn một chút, xinh đẹp đến bức người,” Sao anh có thể trùng hợp xuất hiện ở chỗ này?”
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ." An Tiêu Dao đùa giỡn một câu, ung dung khởi động xe, Hạ Thanh liếc anh ta một cái, cười một tiếng, không cho là đúng, xe đi chừng năm mươi mét, Hạ Thanh lấy ra một kíp nổ, cho xe của mình nổ tung.
Đã muốn biến mất, tất cả chứng cứ phải được biến mất.
Trong xe toàn là máu của cô, phải tiêu hủy chứng cứ.
Tiếng nổ vang trời, các mảnh vỡ tung lên không trung.
Hạ Thanh đã chống cự đến cực hạn, liền rơi vào hôn mê, An Tiêu Dao kiểm tra hơi thở của cô, tăng nhanh tốc độ.
Cố Thất Thất vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại của An Tiêu Dao.