Cô không nói tâm tình của mình thì Lục Trăn cũng sẽ truyền đạt lại cho Hạ Thanh.
Hạ Thanh là người hiểu chuyện, cũng không có cảm giác không thoải mái.
Lục Trăn đem điểm tâm cho cô "Tôi vừa mang tới cho Tiểu Tuyết một ít điểm tâm, tiện thể cũng mang cho cô một chút. Hai người là chị em nên chắc khẩu vị cũng giống nhau."
Đúng lúc Hạ Thanh đang đói, mở hộp ra nhìn thấy tất cả đều là món ăn cô thích, liền ngay đó tươi cười xán lạn, "Cám ơn."
"Cô cứ hễ gặp Tiêu Dao liền gặp tai nạn." Lục Trăn mỉm cười nói, "Từ năm trước đến năm nay, gặp gỡ anh ta liền không mang lại cho cô chuyện gì tốt cả. Đây là lần thứ mấy cô tới bệnh viện rồi?"
Hạ Thanh vừa ăn vừa nói, "Tôi cũng cảm thấy anh ta với tôi bát tự tương khắc, ra bệnh viện, càng xa càng tốt, tôi tuyệt đối muốn cách ca tai họa một chút, trên chân đã không biết có bao nhiêu vết thương rồi."
Lục Trăn cười to, "Cậu ta cũng xui xẻo, bây giờ người vẫn còn chưa tỉnh đâu."
"Có chị tôi ở đây, anh ta không chết được đâu." Hạ Thanh vô tâm vô phế, trong đầu cô lúc này vẫn chỉ quẩn quanh chuyện của cô cùng Cố Thất Thất, nên thật không có lo lắng quá cho An Tiêu Dao, trong đầu cô luôn tồn tại một loại tiềm thức, An Tiêu Dao sẽ không chết.
Tội của anh ta ngàn năm chưa trả hết, thì sao anh ta có thể chết đơn giản như vậy được.
Lục Trăn than buông tay, cũng không đề cập đến chuyện của Cố Thất Thất khiến cô mất hứng, thuận miệng hàn huyên một ít việc vặt, anh lo lắng cho An Tiêu Dao, nên muốn rời đi, Hạ Thanh kêu anh đợi, cầm lấy khăn tay bên cạnh lau miệng, đang định nói cho anh biết Nolan sắp đến, liền thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Nolan với một thân thường phục xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Tầm mắt hai người chạm nhau ở giữa không trung mấy giây, Lục Trăn quay đầu lườm Hạ Thanh.
Vẻ mặt biểu hiện là lỗi của cô.
Hạ Thanh không hiểu anh trừng mắt nhìn cô làm cái gì?
Đó là tình nhân của anh, thấy không phải hẳn là nhiệt tình nhào tới sao? Sao lại trừng mắt nhìn cô như vậy, như là cô đã phạm phải sai lầm, chẳng lẽ Lục Trăn là người ngoài???? Trong đầu Hạ Thanh đặt một dấu chấm hỏi, cứ nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ mà không để ý Nolan đã đi tới.
Nolan rất không vui, ánh mắt rời khỏi trên người Lục Trăn, hướng tới Hạ Thanh hỏi, "Tại sao lại nằm bệnh viện?"
"Đây đâu phải việc tôi muốn.” Hạ Thanh giận, "Tôi hận không thể vui vẻ khắp nơi giết người phóng hỏa, ai muốn nằm bệnh viện chứ?"
Nolan hừ lạnh một tiếng, "Thật không có tiền đồ! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Lục Trăn quyết định thật nhanh, ôm Nolan một chút, "Honey, hai người cứ trò chuyện đi, tiểu sinh đi trước."
Mồm anh thì nói, chân thì nhanh như tia chớp lập tức bước đi.
Hạ Thanh thổi một tiếng huýt gió, nhìn cửa bị đóng lại, hỏi Nolan, "Tiểu mỹ nhân, Lục ca ca nhà anh bị làm sao vậy? Thấy anh như là thấy quỷ vậy, có chuyện gì sao?"
Nolan vốn xưa nay không biểu tình, lúc này cũng không có gì biểu tình, "Trước tiên quản tốt chuyện của cô đi, Tiểu Đến nói An Tiêu Dao cũng bị thương, hai người cùng nhau bị thương à?"
"Tôi đây là chỉ do xui xẻo." Hạ Thanh bắt đầu đem chuyện mình đi tòa thành trộm chạm ngọc rồi đến chuyện bị nhóm mafia Nga phát hiện bắt tới núi sâu đơn giản nói một lần, tránh chuyện kia của Cố Thất Thất "Đây tuyệt đối không phải lỗi của tôi."
Nolan cắn răng, "Tôi đã sớm cảnh cáo cô, đừng có tùy tiện đi đông đi tây trộm đồ nhà người ta, cô còn trộm được trên đầu An Tiêu Dao đi."
"Điều này có thể trách tôi sao?" Hạ Thanh tức giận, lí lẽ hung hậu, "Một năm anh phát cho tôi một chút tiền lương như thế, ngay cả tiền bảo dưỡng tiểu hắc nhà tôi cũng không đủ, tôi nếu không ra ngoài kiếm thêm thu nhập khác thì lấy đâu ra tiền bảo dưỡng súng ống? Lấy đâu ra tiền ăn cơm? Lấy đâu ra tiền mua quần áo? Lấy đâu ra tiền mua vé máy bay?"
Nolan khóe môi cong lên, "Để tôi nhắc nhở cô một câu, chi phí cô ăn cơm mua quần áo cùng đi lại đều do tôi chi trả đấy nhé."