Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1929

Hạ Thanh dừng một chút, "Vậy tôi cũng phải bảo dưỡng tiểu hắc chứ, anh xem tiền bảo dưỡng một rương vũ khí của tôi một năm cũng là hơn một nghìn vạn, tiền lương của tôi đáng thương như vậy, sao có thể đủ đây?"

Tiểu hắc là cây súng bắn tỉa cô quý nhất.

Nolan, "..."

Hạ Thanh vô cùng ưu thương cảm khái, "Ai, làm một danh đặc công thật đáng thương, vì nhiệm vụ liều mạng sống chết không biết như nào, nhưng tiền lương cũng không đủ để mua một cây súng, ai, tiểu mỹ nhân, xin anh tăng tiền lương cho tôi đi."

Nolan nguyên bản nhìn Hạ Thanh, bầu không khí này còn có chút trầm trọng, kết quả sau dăm ba câu thì bầu không khí ưu thương cũng tan thành mây khói.

"Được rồi, dừng ngay đề tài này tại đây!" Nolan giơ tay lên cắt ngang lời của cô.

Hạ Thanh chớp mắt, "Vậy sau này tôi còn có thể tiếp tục kiếm khoản thu nhập thêm nữa chứ?"

Nolan cảm thấy tốn hơi thừa lời, Hạ Thanh vốn là muốn đánh một vang chỉ chúc mừng, nhớ tới tay mình đang được băng bó như một chiếc bánh trưng, liền bỏ ngay ý niệm này, nhưng còn là vô cùng cảm kích tấm chân tình của Nolan.

Đây coi như là ngầm thừa nhận cô sau này có thể tiếp tục trộm đạo.

Có thủ trưởng như thế này, thuộc hạ sao có thể không ngoan ngoãn nghe lời.

"Chuyện ngu xuẩn như thế này, tôi không hi vọng lại phát sinh lần thứ hai đâu đấy." Nolan nói, muốn kiếm thêm tiền thì có thể kiếm thêm tiền, nhưng đừng để bản thân mình phải vào trong bệnh viện.

"Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai." Hạ Thanh híp mắt bảo đảm, "Tiểu mỹ nhân, tôi cho phép anh đi gặp bảo bối nhà anh năm phút đồng hồ, sau đó chúng ta liền lên đường đi, tôi muốn quay về Mỹ."

Nolan, "..."

Anh đi vài bước, lại nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Hạ Thanh, ánh mắt mang theo một mạt thăm dò, Hạ Thanh nói chuyện, hỏi anh có ý gì, Nolan nheo mắt lại, "Lần này bị thương sao không gọi cho Thất Thất?"

Khóe môi Hạ Thanh lạnh lẽo, "Tôi sao có mặt mũi nhờ cô ấy."

Nolan lại càng kỳ quái, hai người này như hình với bóng, thân như tỷ muội, nghe giọng điệu này, cứ như không thoải mái, anh lại đi trở về trước giường bệnh, trầm giọng hỏi, "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Hạ Thanh trầm mặc, biết không giấu giếm được, đơn giản nói, "Cô ấy đang ở ngay trong bệnh viện này, chính anh tự hỏi cô ấy đi."

Nolan hoang mang nhíu mày, ngược lại mím môi, "Cô biết rồi sao?"

"Anh có ý gì?" Hạ Thanh đột nhiên trợn tròn cặp mắt, "Chẳng lẽ anh đã sớm biết Cố Thất Thất là gián điệp, Lục Trăn đối với anh khăng khăng một mực trung thành vậy mà lại làm phản, nói cho anh biết bí mật lớn như vậy sao? Chuyện này không có khả năng, làm sao anh biết? Vì sao không nói cho tôi, anh có biết hiện tại tôi rất muốn giết người không? Anh có muốn bị giết không?"

"Không phải Lục Trăn nói cho tôi biết." Nolan kéo ghế tựa qua ngồi xuống, chậm rãi nói, "Tôi đã sớm hoài nghi Thất Thất, ít lâu sao khoảng thời gian tôi với Lục Trăn quen nhau, tôi đã ở hoài nghi cô ấy. Lúc đó chỉ là hoài nghi, vì chuyện này, tôi còn thăm dò qua Lục Trăn. Khi đó chúng tôi còn chưa tính là quen nhau, cậu ấy ngụy trang rất tốt, dường như nhìn không ra kẽ hở nào, lúc biệt thự của tôi bị phần tử khủng bố cho nổ tung, tôi nhìn thấy Thất Thất nhặt súng của Lục Trăn lên. Ở trên cây trước cửa nhà tôi có lắp camera giám sát, không một ai biết, kể cả hai người các cô cũng không biết. Sau khi sự việc phát sinh, tôi mở băng ghi hình ra xem, trong lúc vô tình nhìn thấy chuyện đấy, tôi mới xác nhận ý nghĩ của mình là đúng."
Bình Luận (0)
Comment