Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả

Chương 1

“Cá cược một ván đi!”

Tiết tự học cuối cùng buổi chiều, Trì Hề dẫn người chặn tôi ở nhà vệ sinh, trên mặt nở nụ cười gian xảo.

Tôi ngẩng đầu, khiêu khích nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Cược gì?”

Là kẻ thù không đội trời chung, ba ngày cô ta lại muốn cá cược với tôi một lần.

Mà cược thì chỉ xoay quanh một người: Ân Hạ.

Học thần của trường chúng tôi, tài sắc vẹn toàn, là nam thần trong mộng của rất nhiều nữ sinh —

Nhưng không phải của tôi.

Tôi cũng chẳng hiểu mình đã làm gì sai, khiến Trì Hề cứ tưởng tôi thích Ân Hạ.

Dù tôi giải thích thế nào, cô ta cũng cho là tôi chết cũng không chịu nhận, cứng miệng mà thôi.

Nực cười thật, chẳng lẽ thứ cô ta thích thì người khác cũng phải thích sao?

Lấy đâu ra cái tự tin ấy!

Ngoài dự đoán, lần này cược lại chẳng liên quan gì đến Ân Hạ.

Khóe miệng cô ta cong lên, nụ cười tràn đầy vẻ nắm chắc phần thắng.

“Cược đây là ngày cuối cùng mày ở lại trường chúng ta.”

Ồ?

Sao cô ta biết mẹ kế tôi muốn chuyển trường cho tôi?

Chỉ vì bà ta nói trường này phong thủy xấu.

Về đến nhà, tôi liền đụng ngay họng súng của mẹ kế.

“Giày mà còn để bừa bãi khắp nơi, tao đạp cho què giò bây giờ!”

“Rầm!”

Tôi tiện chân gạt cửa phòng, nhốt luôn tiếng gào thét của bà ta ở bên ngoài.

Nực cười.

Mới đến nhà tôi có ba tháng, còn chưa lên làm chính mà ngày nào cũng bày ra dáng vẻ bà chủ, thấy cái gì cũng muốn quản...

Nếu không phải lão Giang đi công tác xa, không ai chống lưng cho tôi, tôi đã cho bà ta ăn đủ tám trăm hiệp rồi!

Lại còn nói thành tích học của tôi kém là do phong thủy trường học xấu, thật ra chỉ muốn kiếm cớ đẩy tôi đi xa thôi!

Để bà ta với lão Giang có không gian riêng tư, sớm ngày ngồi vào ghế chính thất!

Thôi kệ, chẳng rảnh mà tức giận với bà ta.

Nằm bẹp trên giường, tôi nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc Trì Hề cược cái gì...

Chuyện mẹ kế chuyển trường cho tôi còn đang ở giai đoạn chém gió, chắc chắn cô ta chưa biết.

Nếu vậy, sao cô ta dám chắc ngày mai tôi không thể đến trường?

Chẳng lẽ... tối nay cô ta định giở trò gì với tôi?

Tôi rùng mình, cảm giác sống lưng bắt đầu run lên bần bật —

Vài giây sau vẫn còn run.

Tôi mới nhận ra là điện thoại trong cặp đang rung, lấy ra xem, là bạn thân gọi tới.

“Mau lên trang web trường coi đi! Trì Hề sắp tung chiêu lớn rồi!”

Mở diễn đàn trường, tôi phì cười.

Chỉ vậy thôi á? Còn gọi là chiêu lớn?

Trì Hề đăng một bài viết, thông báo tám giờ tối có một quả dưa to liên quan đến tôi.

Đầu bài còn kèm theo một cuộc bình chọn: Ân Hạ sẽ chọn ai giữa tôi và cô ta?

Số người tham gia bình chọn không ngừng tăng, kết quả hiện tại khỏi cần nghĩ.

Số phiếu ủng hộ cô ta cứ thế tăng vùn vụt.

Còn tôi: 0 phiếu.

Tôi nhìn đồng hồ, còn đúng một phút nữa là đến tám giờ rồi.

Lúc này, mẹ kế tới gõ cửa, nói có bạn học đến tìm tôi.

Tôi xuống lầu mở cửa.

Là Trì Hề.

Còn có một đám người đi cùng.

Bọn họ ai cũng giơ điện thoại lên, có người quay video, có người đang livestream.

Trì Hề nghiêng đầu, cười xấu xa đầy ác ý: “Tám giờ quả dưa to, nói đến là đến đây!”

Nói xong, cô ta đưa cho tôi một xấp giấy mỏng.

“Giấy xét nghiệm quan hệ huyết thống.”

Người giám định: Giang Thiên Hoa, Trì Hề.

Kết luận giám định: Phù hợp quan hệ cha con ruột.

Sao lại là cô ta!

Từ nhỏ tôi đã biết, tôi không phải con ruột của lão Giang.

Cũng biết rằng bao năm qua, ông ấy luôn tìm con gái ruột thất lạc.

Chỉ là không ngờ, người đó lại chính là Trì Hề!

Tôi ngây người đứng đó, mặc kệ ánh mắt châm chọc, giễu cợt của bọn họ nhìn tôi, giống như đang nhìn một con phượng hoàng bảy sắc bị nhổ hết lông, biến thành gà rừng.

Cơn giận vốn muốn bùng nổ cũng tan biến sạch.

Dù sao thì… tôi cũng chỉ là thiên kim giả.

“Tao thắng rồi.”

Trì Hề ngẩng cao đầu, dáng vẻ tiểu thư chính hiệu.

“Những thứ thuộc về tao, bây giờ tao đều phải đòi lại!”

Lúc này, mẹ kế tôi cũng chạy tới hóng chuyện…

À không, chính xác thì phải gọi là mẹ kế của Trì Hề.

“Ôi chao, Giang Khương nhà chúng ta còn có bạn học đến cơ đấy! Hiếm thấy quá ha…”

Bà ta vừa mở miệng đã giọng điệu chua ngoa mỉa mai, tôi còn có thể tưởng tượng được cái mặt đắc ý hơn cả Trì Hề sau khi biết chuyện.

Vừa thấy bà ta, Trì Hề đã nhào tới, khóc lóc nức nở: “Mẹ ơi, con là con gái bị thất lạc mười tám năm của mẹ đây!”

Mẹ kế tay mắt lanh lẹ, vẻ mặt chán ghét đẩy Trì Hề ra.

“Chậc! Xui xẻo quá! Ai vậy trời! Như cục nước mũi to tướng cứ dính lấy người ta thế này!”

Bình Luận (0)
Comment