Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả

Chương 2

Trì Hề vừa khóc vừa kể lể chuyện cô ta thân là thiên kim thật của nhà họ Giang, đã phải sống thế nào trong cái xó nhà nghèo khó suốt mười tám năm qua.

Lại còn kể ông trời thương xót thế nào, tình cờ qua một tấm ảnh cũ phát hiện ra mình có một ông bố đại gia…

Mẹ kế cau mày nghe, cầm tờ giấy giám định quan hệ huyết thống xem qua.

Bà ta đánh giá Trì Hề từ trên xuống dưới một lượt, lại liếc nhìn tôi một cái.

Sau đó gật đầu: “Nhìn kỹ thì đúng là cô giống hơn…”

Nghe bà ta nói vậy, Trì Hề khóc càng thảm thiết.

“Con đường đường là đại tiểu thư nhà họ Giang, thế mà lại phải lưu lạc bên ngoài bao năm trời, sống cuộc sống còn thua cả chó lợn!”

“Còn có người, lại được hưởng tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về con! Ăn cắp cuộc đời của con!”

Mẹ kế lộ vẻ đau lòng, đưa tay xoa đầu cô ta.

“Ôi chao, đúng là đáng thương quá…”

Bà ta không nói thì thôi, vừa mở miệng Trì Hề càng làm tới.

Cô ta chu môi, tội nghiệp nắm tay mẹ kế:

“Cho nên mẹ à, hôm nay nhất định mẹ phải giúp con báo thù! Đuổi người này ra khỏi nhà họ Giang! Bắt cô ta cút đi càng xa càng tốt!”

Mẹ kế cũng nắm lại tay cô ta, cười dịu dàng.

Tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn —

Mỗi lần bà ta nổi nóng hình như đều cười kiểu này.

“Đuổi khỏi nhà họ Giang? Dựa vào cái gì?”

Trì Hề sững người: “Dựa vào con là con gái ruột của mẹ và bố… Con muốn về nhà, đương nhiên nhà này không thể chứa chấp thứ hàng giả như cô ta nữa rồi!”

“Ai nói cho cô về nhà họ Giang?”

Chưa để Trì Hề kịp mở miệng, sắc mặt mẹ kế đã tối sầm lại, giơ tay tát cô ta một cái bạt tai.

“Bà đây theo tên khốn Giang Thiên Hoa đó từ năm mười tám tuổi, sao bà không nhớ mình từng sinh ra cái thứ như cô vậy!”

*

Trì Hề và đám người kia chạy trối chết.

Trước khi đi còn ném lại một câu: “Đừng quên vụ cá cược của chúng ta.”

“Vụ cá cược gì?”

Ánh mắt mẹ kế đầy nghiền ngẫm, chắn trước mặt tôi không cho tôi vào nhà.

“Chuyện này không liên quan đến dì, tôi thu dọn đồ đạc đi ngay, bố tôi…

“À không, bên phía bố nuôi tôi sẽ tự gọi điện nói rõ.”

Tôi vừa bước tới hai bước thì đã bị bà ta túm cổ áo như xách gà con.

“Đừng để bà đây phải đánh mày.”

Thôi được rồi.

Tôi thành thật kể hết cho bà ta nghe lịch sử đấu đá giữa tôi với Trì Hề suốt hơn một năm nay, cả chuyện chiều nay bị cô ta chặn trong nhà vệ sinh.

Càng kể càng thấy mất mặt, bèn vội vàng chữa lại:

“Lúc đó tôi gấp đi vệ sinh nên mới để cô ta thừa cơ thôi! Bình thường chưa từng xảy ra chuyện này đâu!”

Nghe thấy tiếng cười khẩy của mẹ kế, tôi chỉ muốn khóc không ra nước mắt.

Bình thường trong mắt bà ta, tôi vẫn luôn là cô tiểu thư mạnh mẽ, kiêu ngạo cỡ nào!

Giờ thì hay rồi, không chỉ biết tôi là thiên kim giả, còn biết luôn vụ tôi bị nữ bá trong trường sinh chặn trong toilet ngửi mùi thối, đúng là mất mặt muốn chết…

Tưởng bà ta sẽ tranh thủ châm chọc tôi mấy câu cho hả dạ —

Nào ngờ —

Bà ta lại lập tức thu lại nụ cười.

Bà ta nghiêm túc nhìn tôi, nhìn đến mức tôi cảm thấy tê dại da đầu.

“Tôi đổi ý rồi, cái trường đó của cô cũng khá tốt đấy.”

Trong lòng tôi đảo trắng mắt.

Tôi nói rồi mà… Hóa ra đang đợi tôi ở đây!

Biết kẻ thù không đội trời chung của tôi ở trường chính là con gái ruột của bố tôi, liền muốn lợi dụng tôi làm con tốt thí, để cuối cùng ngồi không hưởng lợi...

Hừ, trà xanh thâm hiểm!

Đã như vậy thì đừng trách tôi vô tình!

Tôi quay đầu lại, giả bộ nghi hoặc:

“À... Tôi muốn hỏi một chút...

“Vừa nãy dì nói dì theo lão Giang từ năm mười tám tuổi, thế sao giữa chừng lại để mẹ tôi chen chân vào, đến giờ người cũng già rồi mà vẫn chưa được danh chính ngôn thuận vậy?”

Mặt mẹ kế không đổi sắc, nhưng lực tay bỗng siết mạnh hơn nhiều.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta, dù sắp không thở nổi cũng tuyệt đối không lùi bước!

Dù đánh không lại bà ta, khí thế tuyệt đối không được yếu!

Mẹ kế lại cười lạnh: “Còn không phải tại mẹ mày.”

Mẹ tôi?

Đừng đùa.

Mẹ tôi chết từ lúc tôi ba tuổi, bà ta thật sự muốn cưới lão Giang, vậy mười lăm năm sau đó bà ta làm gì?

Thật là, học hành không tốt thì đổ tại cái bàn.

Không có bản lĩnh thì cứ thừa nhận đi.

“Tôi biết vì sao dì không nhận Trì Hề... Có phải muốn chờ lão Giang chết rồi thì nuốt trọn tiền của ông ấy đúng không?”

“Nhưng dì đừng quên, người ta là con gái ruột! Có quyền thừa kế hợp pháp! Không phải dì vung tay tát một cái là đuổi đi được đâu!”

“Còn nhìn lại dì xem, lão Giang đến cái danh phận cũng không chịu cho dì! Tôi thấy đến lúc đó, e rằng người mất cả người lẫn của lại là dì đấy...”

Thấy bà ta cau mày, trong lòng tôi đắc ý.

Sao nào? Không nói lại được rồi chứ gì? Để xem dì còn hung hăng thế nào!

Thế nhưng giây sau, tôi đã nghe thấy bà ta bắt chước giọng điệu mỉa mai lúc nãy của tôi:

“Lúc mày bị chặn trong nhà vệ sinh, mồm cũng lanh lợi thế này à? Không ngửi thấy mùi à?”

“So với lo lắng cho tương lai của tao, tao thấy mày nên lo cho hiện tại của mày thì hơn.”

“Nghĩ thử xem, bây giờ nếu tao đuổi mày ra khỏi nhà, mày có thể đi đâu, còn có thể đi đâu nữa đây...”

Nói rồi, bà ta đưa tay che miệng, làm bộ ngạc nhiên.

“Mày chẳng lẽ... không có chỗ nào để về hả?”

Tôi cúi đầu, lặng lẽ thở dài.

Bà ta nói đúng, tôi thực sự không có chỗ nào để về.

Tôi không biết bố mẹ ruột của mình ở đâu, ngoài nhà họ Giang, tôi chẳng có nơi nào cả.

“Ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ không đuổi mày.”

Vậy thì thôi đi…

Chỉ cần không để tôi phải ngủ đầu đường xó chợ, chẳng phải chỉ là một Trì Hề thôi sao? Chuyện nhỏ!

Có điều —

“Dì phải kể cho tôi nghe chuyện năm xưa giữa dì, lão Giang và mẹ tôi, tôi vẫn chưa biết gì hết…”

Lão Giang đó, xưa nay chẳng bao giờ nói với tôi chuyện quá khứ, hỏi người khác cũng chẳng ai biết.

Nhưng giờ tôi nghi ngờ nghiêm trọng, chắc chắn năm đó bà ta yêu mà không được đáp lại mới tráo tôi với Trì Hề trong bệnh viện, mới có mớ rắc rối bây giờ!

Mẹ kế buông tay, cười mà như không cười.

“Muốn biết à?”

Tôi hớn hở gật đầu.

Kết quả giây sau, một cái bạt tai kèm theo tiếng quát vang lên trên đầu —

“Mau đi rửa mặt ngủ ngay! Ngày mai mà còn dám ngủ nướng nữa, xem bà đây có đánh gãy chân mày không!”

Bình Luận (0)
Comment