Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả

Chương 3

Đúng như tôi dự đoán, buổi livestream tối qua các bạn học đều đã xem rồi.

Sáng nay vừa bước vào trường, tôi đã nhận được ánh mắt chăm chú đồng loạt của mọi người.

Trong ánh mắt có kinh ngạc, cũng có giễu cợt.

Xem ra chuyện tôi là thiên kim giả đã là chuyện ai ai cũng biết trong trường rồi.

Vừa bước vào lớp học, căn phòng vốn đang rộn ràng lập tức im phăng phắc.

Mọi người im lặng nhìn tôi, như thể đang nhìn một kẻ không mời mà đến.

Vài người vây quanh bàn học của tôi, trong vòng vây truyền ra tiếng gào giận dữ của cô bạn thân tôi: “Nếu cậu chuyển trường thì kéo tớ đi cùng với!”

Mắt tôi đột nhiên ướt át…

Đúng là thời khắc mấu chốt, vẫn là bạn thân đáng tin nhất!

Tôi đi tới, hắng giọng một cái.

Những người kia vừa nhìn thấy tôi thì như thấy ma mà chạy tán loạn.

Bạn thân tôi chật vật nằm bò trên bàn tôi, nhìn thấy tôi thì cười khúc khích không ngừng.

Tôi tiến lại định ôm cô ấy một cái, lại bị cô ấy né tránh.

“Giờ không rảnh, tớ phải đi từng lớp thu tiền đã!”

Thấy mặt tôi đầy nghi hoặc, cô ấy cười toe toét giải thích:

“Cái phiếu cược tối qua ấy, bọn họ đặt cược cậu không đến, chỉ mình tớ đặt cậu sẽ đến… Thế nào? Nghĩa khí chưa!”

Hừ hừ.

Bảo sao tối qua gửi liền một lèo ba chục tin nhắn hỏi tôi hôm nay có đến không, hóa ra là vì cái này…

Tôi khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn cô ấy:

“Vậy bữa trưa cậu mời nhé, tớ muốn suất ăn cao cấp.”

*

Trì Hề vừa vào lớp, miệng đã không ngừng bắn phá như pháo liên thanh.

“Haiz! Tôi nói có người đúng là mặt dày thật đấy, biết mình là thiên kim giả mà còn dám vác mặt tới đây để bị người ta cười nhạo! Nếu là tôi á, tối qua đã xách mông cút luôn rồi!”

“Không biết là con hoang nhà ai sinh ra, vậy mà lại chiếm vị trí đại tiểu thư nhà họ Giang mười mấy năm trời! Đợi đấy! Những gì thuộc về tôi, sớm muộn gì tôi cũng đoạt lại...”

Nghe thấy hai chữ “con hoang”, tay tôi siết chặt thành nắm đấm cứng rắn.

Dù cảm giác tim sắp tức đến nổ tung, nhưng ngoài mặt tôi hoàn toàn không dao động.

Không phải là châm chọc móc mỉa sao? Ai mà chẳng biết.

Trước đây không dùng là vì khinh thường, bây giờ cũng đến lúc để cô ta nếm thử sự khẩu nghiệp của tôi rồi...

“Haiz! Chẳng phải đã xách mông cút đi rồi sao? Lúc đi còn ăn ngay một bạt tai nữa kìa...”

Sắc mặt Trì Hề quả nhiên thay đổi, tôi thầm cười, tiếp tục chốt hạ:

“Hôm qua có người còn cá cược với tôi, bảo tôi hôm nay chắc chắn không dám đến trường… Kết quả thì sao? Tôi đến rồi đấy! Có người thua rồi nha!”

“Tôi á, cá cược với người khác chưa từng thua! Không biết cái cảm giác bị vả vào mặt liên tục ấy có đau không nhỉ?”

Có lẽ không ngờ đứa lúc nào cũng trầm lặng như tôi bỗng dưng trở nên biết phản kích như vậy, mặt Trì Hề đen sì, không nói nổi một câu.

“Giang Khương, cậu ra ngoài chút đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Phía cửa sau bỗng có một nam sinh gọi tôi, nghe thấy tiếng, các bạn trong lớp đồng loạt quay đầu nhìn anh ta.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong lớp càng trở nên kỳ lạ hơn…

Tôi sững người tại chỗ, thiếu điều muốn viết dấu hỏi ngay lên mặt.

Ân Hạ? Cậu ta tìm tôi làm gì?

Bình thường để Trì Hề bớt gây sự với tôi, tôi đối với người này luôn là tránh còn không kịp.

Nơi nào cậu ta có mặt tôi sẽ không đến, con đường cậu ta đi qua tôi đều tránh.

Cho nên giữa hai chúng tôi căn bản không hề có bất cứ giao tình gì.

Thế mà vừa rồi nghe cậu ta gọi tôi một tiếng, lại làm như thân quen lắm vậy?

Tôi liếc nhìn Trì Hề, quả nhiên --

Nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ tôi đã tan thành mây khói rồi.

“Có người đúng là trước sau bất nhất, sống cuộc đời giả tạo, miệng toàn những lời dối trá!”

Lần này tôi chẳng cần phải đáp trả cô ta.

Tôi vặn eo, lục lọi trong hộc bàn của bạn thân lấy ra chiếc gương tròn nhỏ, làm bộ làm tịch soi soi.

Sau đó bước từng bước nhỏ uyển chuyển đi ra khỏi lớp, mặt đầy đắc ý.

Tuy không nói lời nào, nhưng mức sát thương còn mạnh hơn vừa nãy.

Dù sao thì --

Ân Hạ cũng chưa từng chủ động tới tìm cô ta bao giờ.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Lời vừa dứt, Ân Hạ liền bước tới ôm lấy tôi.

Tôi chết sững, chuyện gì thế này!

“Giang Khương, tôi thật không ngờ cậu hôm nay vẫn dám tới! Cậu thật sự rất dũng cảm! Nhớ nhé, dù cậu không phải tiểu thư nhà họ Giang, cậu cũng đừng coi thường bản thân mình!”

“Cố lên, cậu làm được mà!”

Nói xong cậu ta xoay người bỏ đi, để lại mình tôi đứng nguyên tại chỗ ngơ ngác.

Trong lòng có vô số con ngựa hoang chạy loạn...

Tôi làm được cái rắm ấy!

Cậu ta cũng tự luyến quá rồi đấy? Liên quan gì tới cậu ta chứ?

Thật là! Tôi không sạch sẽ nữa rồi!

Hoàn hồn lại, tôi phát hiện các nữ sinh từ các lớp khác đều thò đầu ra nhìn tôi.

Lớp tôi cũng không ngoại lệ.

Nhất là Trì Hề, hận không thể dùng ánh mắt móc chết tôi.

Thế là tôi lập tức đổi sắc mặt, vẻ mặt say mê đi về chỗ.

“Ái chà, người Ân Hạ thơm quá đi, làm tôi ngất ngây luôn...”

Ngày hôm đó, mặt Trì Hề xanh lét ít nhất 80 lần.

Tan học, tôi thỏa mãn rời khỏi lớp, cố ý để lại cho cô ta một bóng lưng đầy kiêu ngạo.

Có bản lĩnh thì lát nữa về nhà tiếp tục ăn tát đi...

Kết quả còn chưa ra khỏi cổng trường, tôi đã nhìn thấy mẹ kế.

Bà ta mặc áo lông chồn, quần da bó sát, đeo kính râm to đùng, uốn tóc xoăn sóng to, tô son đỏ chót, đứng ưỡn ẹo dựa vào chiếc Maybach màu đen của lão Giang.

Dòng người tấp nập, ánh mắt đều đổ dồn về phía bà ta.

Chắc ai cũng đang nghĩ không biết ở đâu ra cái bà nhà giàu mới nổi lòe loẹt thế này.

Tôi nép vào sau đám đông, định tìm cơ hội chuồn đi.

“Giang Khương.”

Hừ, mắt tinh thật.

Tôi không tình nguyện đi tới, vừa định lên xe thì bị bà ta chặn lại.

“Không phải tới đón mày, đừng có tự mình đa tình.”

Tôi tức tối quay đầu: “Hóa ra là đến nhận con gái cho lão Giang hả?”

Bà ta khẽ nhếch môi son: “Bị mày nói trúng rồi.”

Tin bà ta mới là lạ.

Ba phút sau, Trì Hề cùng một người vừa nói vừa cười đi ra.

Nhìn thấy người đó, tôi cảm thấy khó chịu.

Trước kia chỉ thấy Trì Hề ngang ngược phiền phức, giờ thì thấy, hai người họ đúng là trời sinh một cặp --

Một đôi cuồng tự luyến!

Ân Hạ quàng thêm chiếc khăn, tôi nhận ra, là cái mà Trì Hề thuê nữ sinh lớp tôi đan cho.

Xem ra hai người bọn họ đã --

Nhưng lạ thật...

Trì Hề theo đuổi Ân Hạ lâu như vậy, Ân Hạ lúc nào cũng lạnh nhạt, sao bỗng dưng nghĩ thông suốt rồi?

Trì Hề vừa nhìn thấy mẹ kế là như sói đói thấy mồi, kéo Ân Hạ xông tới.

“Mẹ ơi, con đang định đi tìm mẹ đây! Mẹ tới đón con về nhà họ Giang đúng không!”

Mẹ kế gật gật đầu không nói lời nào.

Sau đó không biết từ đâu bỗng xuất hiện rất nhiều phóng viên, máy ảnh ống kính chĩa vào, lập tức vây chặt lấy chúng tôi...

Bình Luận (0)
Comment