Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 116

Chỉ là cách dệt lưới ruột bông này tuy rằng có rất nhiều lợi ích, nhưng bởi vì cách dệt lưới này là phải dệt từng sợi bông đan thành từng lớp, rất tốn công sức, một cái chăn được dệt lưới cũng không rẻ, rất nhiều nhà nông đều không nỡ tiêu tiền mua loại chăn này, thậm chí còn cảm thấy có chút lãng phí.

Nhưng chăn trong tay của Phùng thị là chăn bông dệt lưới, hai cái chăn đơn bên cạnh cũng là chăn bông dệt lưới, chứng tỏ của cải trong nhà Phùng thị cũng không mỏng.

"Ta giúp tẩu tử một tay." Thấy Phùng thị đang trải chăn ra phơi, Tô Mộc Lam buông giỏ trúc xuống.

"Không cần không cần." Phùng thị liên tục từ chối: "Vẫn để ta làm thôi, tay nghề may vá củba người bình thường không làm được cái này."

"Ta đúng là may vá không được tốt, không gây thêm phiền phức cho tẩu tử nữa." Tô Mộc Lam rất tự giác, lấy gói bánh tai mèo trong giỏ trúc ra: "Ta tự mình làm một ít đồ ăn, lúc họp chợ bán cũng được, mang sang cho nhà tẩu tử thử một chút." "Đồ ăn gì vậy?" Phùng thị tò mò nhìn.

"Gọi là bánh tai mèo, Phùng tẩu tử nếm thử xem." Tô Mộc Lam mở gói bánh ra, đưa cho Phùng thị.

Phùng thị sau khi nhận lấy, quan sát bánh tai mèo một lúc, sau đó mới bỏ một miếng vào trong miệng, nhai nhai.

"Ăn khá ngon đấy." Ánh mắt của Phùng thị sáng lên: "Đây là do ngươi làm sao, bán ở trấn trên hả? Bán bao nhiêu tiền?"

"Là ta làm, ở trấn trên bán một đồng tiền hai lạng, cũng chính là năm đồng tiền một cân." Tô Mộc Lam trả lời.

"Năm đồng tiền một cân à." Phùng thị nuốt bánh tai mèo trong miệng xuống, lại cầm một miếng lên, bỏ vào miệng chậm rãi nhai: "Vậy ngươi đi họp chợ một lần bán được bao nhiêu cân bánh tai mèo này?"

"Chắc khoảng hai, ba mươi cân…"

Tô Mộc Lam không biết Phùng thị hỏi chuyện này làm gì, nhưng cảm thấy những chuyện này cũng chỉ là chuyện mặt ngoài, vẫn thành thật trả lời.

"Hai, ba mươi cân hả…"

Phùng thị cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm một lúc, cuối cùng nhìn về phía Tô Mộc Lam: "Nếu là như vậy thì ngươi bán bánh tai mèo trong một lần họp chợ sẽ kiếm được năm, sáu mươi đồng tiền rồi."

"Cũng tầm đó, không sai biệt lắm." Tô Mộc Lam càng dở khóc dở cười.

"Nếu vẫn tiếp tục bán được như vậy…" Phùng thị nở nụ cười: "Ăn thịt mấy bữa cũng không có việc gì, sau này nhà ngươi muốn ăn thịt thì cứ ăn đi."

Nói xong, Phùng thị bắt đầu gãi lỗ tai: "Giờ có chút muốn nói, đó là lần trước ta hình như đã hiểu lầm ngươi, nhà ngươi ngay cả thịt cũng không dám ăn chỉ dám ăn nội tạng của lợn, ta thấy có chút xin lỗi ngươi."

"Nói tới việc này, ta cũng muốn nói chuyện lần trước với Phùng tẩu tử."

Tô Mộc Lam giải thích: "Lần trước ở nhà làm ruột lợn, là muốn thay đổi khẩu vị cho bọn nhỏ, là ta đặc biệt mua về làm, không phải bởi vì không mua được thịt, trưa hôm đó nhà ta cũng ăn mì vằn thắn."

"Lần trước thím đã cho nhà chúng ta mấy con cá, thật sự là nhận cũng rất áy náy, lại nghĩ rằng lúc ấy trả lại thì Phùng tẩu tử cũng không nhận, nên nghĩ sau này sẽ báo đáp."

"Trời, có hai con cá mà thôi, cho cũng cho rồi, người nhận là được." Phùng thị nói: "Lúc đi mua cá, người bán cá là một ông lão, ta nhìn thấy đáng thương nên đã mua hết, mà nhà ta thì cũng ăn không hết chỗ đó."

"Nhưng mà ngươi nói dùng ruột lợn để thay đổi khẩu vị khiến ta rất tò mò, ruột lợn có thể làm được món gì ăn ngon vậy? Ngươi đừng nghĩ đến việc lừa gạt ta…."

"Thực sự không nói dối tẩu tử."

Tô Mộc Lam giải thích: "Chỉ cần làm đúng công thức thì ăn sẽ rất ngon, không chỉ là ruột lợn, mà còn có gan lợn, tim lợn cũng đều ăn rất ngon, nếu tẩu tử không tin, lần tới ta làm đồ ăn sẽ mang sang tặng cho tẩu tử một ít để nếm thử, được không?"

"Vậy cũng được." Phùng thị nghiêm túc gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment