Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 117

"Vậy chờ tới lúc ngươi làm lại mấy món đó, ta cũng nếm thử một chút."

"Được." Tô Mộc Lam cười tủm tỉm gật đầu, đứng dậy: "Vậy tẩu tử bận nốt việc đi, ta còn phải đi thôn Trương gia một chuyến, mua thêm vài thứ về nhà."

"Được, vậy ngươi đi đi."

Phùng thị cũng đứng lên, tiễn Tô Mộc Lam đến cửa.

Chờ Tô Mộc Lam đi được hai bước, Phùng thị suy nghĩ một chút, lại bước nhanh đuổi theo: "Bánh tai mèo này của ngươi, có thể bán kiếm tiền được đúng không."

"Hay là không kiếm được bao nhiêu tiền, lại đang cậy mạnh, ta nói với ngươi, sau này ta sẽ thường xuyên sang nhà các ngươi nhìn xem có thật sự ăn được mấy bữa thịt hay không, có thật sự dư dả để tặng đồ ăn cho nhà ta hay không."

"Nếu để cho ta thấy được nhà ngươi không sung túc nhưng còn cố tình phùng má giả làm người mập, thì sau này nhà ngươi có bị ngươi hoang phí hết, thì ngay cả bánh ngô ta cũng không cho nhà ngươi nữa."

Có phải sẽ không bao giờ buông tha cái chuyện bánh ngô này không.

Mạch não của Phùng thị thật sự không hề bình thường, nhưng cũng có chút đáng yêu.

Tô Mộc Lam cười nói: "Yên tâm đi, Phùng tẩu tử, ta nói đều là sự thật, nếu tẩu không tin thì cứ theo như lời nói của tẩu tử, thỉnh thoảng đến nhà ta nhìn một lần là được."

"Vậy được." Phùng thị gật mạnh đầu, nhìn thấy Tô Mộc Lam đi xa, lúc này mới trở về trong sân, bỏ bánh tai mèo vào miệng.

Phải nói là tay nghề nấu ăn của Tô Mộc Lam cũng không tệ, bánh tai mèo này thật sự rất ngon.

Phùng thị nghĩ một chút, lại ăn một miếng, sau đó bọc lại túi bánh, bỏ vào trong phòng bếp.

Bánh tai mèo xốp giòn nên đối với bố mẹ chồng tuổi đã già răng đã yếu thì có thể nhai được, để dành chờ bọn họ trở lại, Vĩnh Hòa đọc sách cũng vất vả, cũng để dành cho con một ít, còn về phần trượng phu Bạch Kim Bắc thì thôi…

Cho dù hắn có về nhà thì chắc chắn sẽ không nỡ ăn phần của hắn mà sẽ để lại tất cả cho nàng ăn.

Thay vì tới lúc đó nhìn vẻ mặt đáng thương của Bạch Kim Bắc, thì không bằng bây giờ nàng dứt khoát ăn hết cả phần của hắn luôn, đỡ phải suy nghĩ thêm nhiều.

Phùng thị nghĩ tới đây, lại mở túi bánh ra, cầm một ít ra, để lên ngoài bàn, vừa khâu chăn, vừa vui vẻ ăn bánh tai mèo.

Rời khỏi nhà Phùng thị, Tô Mộc Lam đi thẳng tới thôn Trương gia, tới trước cửa nhà của Trương Môn Nghĩa.

Trương Môn Nghĩa vừa đi chăn dê bên ngoài trở về, đang vội vàng đổ thêm nước vào máng ăn, nhìn thấy Tô Mộc Lam, lau tay lên tạp dề trên người: "Lại đến mua sữa dê hả?"

"Vâng, muốn một đồng tiền sữa dê."

Tô Mộc Lam lấy ống trúc đựng sữa dê ra, lại đưa cho hắn túi bánh tai mèo nhỏ kia: "Đây là món ăn mà lần trước đã nói, mang cho đại ca nếm thử một chút."

Trương Môn Nghĩa nhận lấy ống tre và túi đồ ăn, cầm một miếng bánh tai mèo lên nhìn nửa ngày: "Đây là…"

"Bánh tai mèo, ăn rất giòn."

Trương Môn Nghĩa nghe vậy, bỏ vào trong miệng, nhai hai cái sau đó liên tục gật đầu: "Ừm, có thể ăn ra một chút mùi sữa dê, nhưng mà cũng rất nhạt, người bình thường ăn cũng không đoán ra được."

"Hơn nữa, tay nghề của ngươi cũng khá tốt, ta ăn bánh tai mèo này so với điểm tâm bánh đào xốp của cửa hàng trên trấn còn thấy ngon hơn."

"Ôi, chính là ở nhà không có việc gì làm nên thử nấu chút đồ ăn để bán lấy tiền trợ cấp gia đình thôi, so sánh không được với điểm tâm đắt tiền trong cửa hàng củba người ta, của ta chỉ là mấy món đồ ăn vặt mà thôi." Tô Mộc Lam khiêm tốn nói.

"Ồ, vậy món ăn vặt này của ngươi bán đắt không? Bán bao nhiêu tiền?" Trương Môn Nghĩa vừa nói chuyện vừa ăn thêm hai cái bánh tai mèo nữa.

"Một đồng tiền hai lạng." Tô Mộc Lam trả lời.

"Vậy à…" Trương Môn Nghĩa suy nghĩ một chút, nói: "Ta thấy bánh tai mèo của ngươi rất ngon, nếu không thì như vậy đi, ngươi cũng đừng lấy tiền để mua sữa dê nữa, đổi bằng bánh tai mèo này đi."
Bình Luận (0)
Comment