Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 237

"Không có gì, chỉ là nhìn nương tử nhà Bạch Thạch Đường hình như gầy hơn rồi." Giọng nói của Trịnh thị có chút hạ xuống.

Bánh gà trong tay Bạch Khang Nguyên đang đưa vào miệng cũng dừng một chút, sắc mặt hơi tối lại: "Là cô nhi quả phụ, chuyện lớn nhỏ gì đều phải lo lắng, đúng là không hề dễ dàng, bây giờ lại ở trên trấn hợp tác với người khác mở cửa hàng, tuy nói là không cần hứng gió phơi nắng để bày quán, nhưng mỗi ngày đều phải ở nhà nấu đồ ăn, còn phải làm công việc trong ruộng, nhất định là rất mệt mỏi rồi."

"Nói mới nhớ, Bạch Thạch Đường đã mất bao lâu rồi?" Trịnh thị hỏi.

"Ta tính xem đã…"

Bạch Khang Nguyên ngửa đầu nhìn trời, bấm ngón tay tính toán một lúc lâu: "Hai năm rồi."

"Hai năm rồi sao, cũng không phải thời gian ngắn." Trịnh thị nói: "Hơn nữa, lần trước ta nghe lão nhị nói, bây giờ triều đình đang cổ vũ việc kết hôn sinh con, thời gian giữ đạo hiếu đã giảm hơn nửa rồi phải không?"

"Ừ, đúng là có chuyện đó, trước kia nếu phụ mẫu, trượng phu hoặc thê tử qua đời, phải giữ đạo hiếu ba năm, nếu là tổ phụ, tổ mẫu thì giữ đạo hiếu một năm, bây giờ đã giảm hơn một nửa thời gian rồi, như nương tử nhà Bạch Thạch Đường cũng coi như đã qua thời kì để tang rồi."

Bạch Khang Nguyên nhìn Trịnh thị: "Vô duyên vô cớ đột nhiên bà hỏi cái này làm gì, sao nào, bà muốn làm bà mối hả?"

"Bây giờ trên triều đình đang cổ vũ người góa vợ tái hôn, quả phụ tái giá, hơn nữa bộ dáng của nương tử nhà Bạch Thạch Đường cũng xinh đẹp, làm người cũng không tệ, tuổi tác vẫn còn trẻ, nếu sau này cả đời vẫn sống một mình không có chỗ dựa thì quá đáng thương rồi, nếu có người giúp đỡ thì cũng có thể sống thoải mái hơn." Trịnh thị nói.

"Ý tưởng thì tốt nhưng mà…" Bạch Khang Nguyên gãi tai: "Nhưng mà cho dù là kế mẫu nhưng nàng vẫn được coi như là quả phụ, bây giờ cũng rất quan tâm đến bọn trẻ, mấy nhà bình thường sợ là sẽ không thích việc này, còn nếu bọn nhỏ phải đi sang nhà người khác thì ngộ nhỡ có chịu tội thì chúng ta dù có lòng muốn giúp cũng không tiện xen quá nhiều vào chuyện nhà người khác được."

"Phải tìm người có nhân phẩm tốt, không lười biếng, có thể ở rể thì càng tốt, cũng nhất định phải có lòng muốn giúp đỡ nuôi dạy mấy đứa nhỏ, như vậy mới được, và quan trọng hơn là bà phải hỏi suy nghĩ của nương tử nhà Bạch Thạch Đường, nếu nàng ấy không muốn thì chuyện này không phải là lòng tốt mà là đang gây chuyện."

"Chuyện này ta còn có thể không biết sao?"

Trịnh thị nở nụ cười ha ha: "Chờ lát nữa ta hỏi thăm xem, nếu có người nào thích hợp thì thử xem một chút, cuối cùng có được hay không thì tất nhiên phải có sự đồng ý của hai bên rồi."

"Được, bà tốn thêm một chút tâm tư vào chuyện này, coi như là nỗ lực hết sức của chúng ta để báo đáp nhà Bạch Thạch Đường." Bạch Khang Nguyên vừa nói vừa nhét thêm một miếng bánh trứng gà vào miệng.

Lúc này Tô Mộc Lam đã tới nhà của Trương Môn Nghĩa, dùng bánh trứng gà để đổi sữa dê.

Bởi vì làm thêm bánh trứng gà nên hôm nay lại mua sữa dê nhiều hơn một chút.

"Xem ra việc buôn bán đồ ăn của ngươi không tệ?" Trương Môn Nghĩa đưa sữa dê cho Tô Mộc Lam rồi cười nói.

"Cũng ổn, miễn cưỡng đủ sống thôi." Tô Mộc Lam cũng không quá mức kiêu ngạo, chỉ cười cười, nói chuyện vài câu sau đó liền đi về nhà.

Bánh trứng gà trong nhà còn lại một ít, Tô Mộc Lam để lại một phần cho bọn trẻ ăn, phần còn lại thì đưa hết cho Ngô Trác Viễn lúc hắn tới vận chuyển đồ ăn, bảo hắn cầm đi bán thử trên cửa hàng xem sao.

Ngô Trác Viễn thấy thế, có thể nói là vô cùng kinh ngạc.

Một là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng rằng Tô Mộc Lam có thể làm được rất nhiều loại đồ ăn, món ăn mới liên tục được làm ra, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cửa hàng tuyệt đối sẽ không bởi vì khách hàng đã ăn chán nên làm ăn không tốt.

Hai là ngạc nhiên bánh trứng gà này sao lại mềm mại xốp bông ăn ngon như vậy, hơn nữa chí phí nguyên vật liệu cũng không đắt, tính toán một chút thì một cân trứng gà chỉ tốn khoảng ba đồng tiền, làm ra bánh trứng gà ngon như vậy thì bán bảy tám đồng tiền một cân bánh cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Bình Luận (0)
Comment