Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 238

Lợi nhuận có thể kiếm được hơn gấp đôi đấy.

Hơn nữa, theo lời nói của Tô Mộc Lam thì nướng bánh trứng gà này cũng không tốn nhiều sức lực, ước chừng chỉ một chén trà nhỏ là có thể làm xong một lò bánh, đợi qua một thời gian nữa, nàng cải tiến một chút lò nướng thì số lượng bánh trong một lần nướng có thể tăng gấp đôi.

Ngô Trác Viễn cảm thấy, sau này bánh trứng gà sẽ trở thành món ăn đặc trưng của cửa hàng Ngô Ký.

Vì vậy, lúc Ngô Trác Viễn trở về thì cả người đều rất vui vẻ phấn khích.

Trong lòng của Tô Mộc Lam cũng có chút vui sướng, dọn dẹp xong sau đó cùng bốn củ cải nhỏ làm cơm chiều, tới ngày hôm sau thì trong đồ ăn cung cấp cho cửa hàng đã có thêm món bánh trứng gà, hơn nữa lần này Tô Mộc Lam còn cho thêm một chút sữa dê vào, ăn càng thêm mềm mại, xốp bông và thơm ngon.

Lúc Ngô Trác Viễn đến vận chuyển đồ ăn, nhìn thấy Tô Mộc Lam có làm bánh trứng gà, hơn nữa số lượng cũng không ít, thì cả khuôn mặt đều cười tươi: "Vừa định nói với Tô tẩu tử một tiếng, bánh trứng gà này bán rất tốt."

"Hôm nay chỉ bán một ít vậy mà đã có vài người tới hỏi mua, còn có mấy khách hàng đã mua một ít vào buổi sáng nhưng về nhà không đủ để ăn nên buổi chiều lại tới mua, khách hàng đều nói bánh trứng gà này ăn ngon mà lại không đắt, mua về nhà ăn cũng ngon mà mua để tặng người cũng rất lịch sự, nên muốn mua rất nhiều đấy."

"Cũng may Tô tẩu tử suy nghĩ chu đáo, không đợi ta nói liền chuẩn bị trước nhiều như vậy, nếu không ngày mai lại có khách hàng tới hỏi mua thì ta cũng không biết phải trả lời như thế nào."

Tô Mộc Lam cười nói: "Hôm qua tặng một ít cho mấy nhà thân quen trong thôn, mọi người đều nói ăn rất ngon, ta thấy ai cũng thích nên đoán là sẽ bán được, liền chuẩn bị trước một ít đề phòng, coi như là trùng hợp."

Sao có thể chỉ là trùng hợp, điều này được gọi là thông minh và có tầm nhìn, có thể nhìn được dài lâu, mọi chuyện đều có thể làm trước một bước.

Ngô Trác Viễn càng ngày càng cảm thấy, ngày trước kiên trì muốn hợp tác buôn bán với Tô Mộc Lam là một quyết định đúng đắn.

Nhưng nếu Tô Mộc Lam đã khiêm tốn thì Ngô Trác Viễn cũng không khen ngợi nhiều nữa, chỉ là sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng, sau đó nói rõ số lượng cần làm bánh trứng gà rồi vội vàng chuyển đồ ăn lên cửa hàng trên trấn.

Vừa mới tiễn Ngô Trác Viễn đi thì Phùng thị liền tới cửa.

Hấp ta hấp tấp, người cũng đang thở hồng hộc.

"Phùng tẩu tử gặp chuyện gì vậy, sao lại sốt ruột hoảng loạn như vậy?" Tô Mộc Lam thấy thế, vội vàng đỡ Phùng thị ngồi xuống ghế.

"Không ngồi, không ngồi, ngươi nhanh chóng đi sang nhà ta một chuyến, người thợ mộc kia đang ở đó, nói là trong nhà còn có nhiều việc không ở lại lâu được, ngươi đi sang đó nói mấy câu xem ngươi cần loại khuôn bánh trung thu gì."

Phùng thị đứt quãng nói xong, sau đó túm lấy tay áo của Tô Mộc Lam kéo sang nhà.

Tô Mộc Lam vừa nghe Phùng thị nói như vậy, cũng không chậm trễ, nói một câu với bọn trẻ trong nhà rồi vội vàng đi theo Phùng thị.

Đến nhà Phùng thị thì quả nhiên thấy một người đang ngồi trong sân nhà.

Búi tóc được chải mượt mà, hai cây trâm bạc trên đầu sáng lấp lánh dưới ánh nắng chiều, một thân quần áo tối màu sạch sẽ gọn gàng, có thể nói là nhìn thoáng qua như là một nghệ nhân tỉ mỉ cẩn thận.

Tô Mộc Lam chớp mắt mấy cái.

Người thợ mộc được Phùng thị nhắc tới có tay nghề tinh xảo lại là một vị phụ nhân, đây thực sự là chuyện mà nàng không ngờ tới.

"Nương Thủy Liễu, đây là Quế tẩu tử." Phùng thị ở giữa giới thiệu hai bên: "Quế tẩu tử, đây là người mà ta đã nói tới muốn làm khuôn bánh trung thu, nàng họ Tô."

"Chào Quế tẩu tử." Tô Mộc Lam chào hỏi.

"Nương Thủy Liễu." Quế thị cười nói: "Ta có nghe nương Vĩnh Hòa nói ngươi muốn làm khuôn bánh trung thu, việc này ta có thể làm được, chỉ là không biết ngươi muốn hình dạng như thế nào, muốn bao nhiêu cái, bao giờ muốn lấy?"
Bình Luận (0)
Comment