Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 735

Dù sao cũng là một người xa lạ, hơn nữa địa điểm mà người này muốn đi cũng rất trùng hợp, nên hỏi thêm một câu cũng an toàn hơn một chút.

"Lúc trước, ta sống ở ngõ nhỏ Bát Lý trên kinh thành, bản thân không có người nhà, cả đời cũng không lập gia đình nên chỉ ở một mình, ngày thường hay giúp người ta may vá quần áo, cũng coi như miễn cưỡng có thể sống tạm." Bà lão trả lời.

"Ngõ nhỏ Bát Lý sao…."

Bạch Thạch Đường dừng một chút: "Vậy cũng thật là trùng hợp, lúc trước khi đi đến kinh thành ta cũng tình cờ đi ngang qua nơi đó, ta nhớ rõ bên đó có cửa hàng bán bánh pía ăn rất ngon."

"Gần đó không có cửa hàng nào bán bánh pía cả, nếu nói về món ăn ngon thì ở bên đó có một cửa hàng bán canh nội tạng dê khá nổi tiếng, đặc biệt là canh lòng non dê, bán còn đắt hơn canh thịt dê một chút, một bát cả canh cả thịt thì cần tám đồng tiền mới mua được."

Bà lão còn nói: "Nhưng mà bát cũng rất lớn, lòng bát cũng rộng, ngay cả một tráng hán thì chỉ cần một bát canh nội tạng dê cùng với hai cái bánh nướng là cũng có thể no bụng rồi."

"Có lẽ là ta nhớ nhầm rồi, cũng không ở kinh thành lâu nên có một số con đường cũng không nhớ rõ nữa."

Bạch Thạch Đường cười: "Nếu lão bà bà muốn đi về phía huyện Tằng Ngân thì liền lên xe đi, chúng ta cũng tiện đường." "Cảm ơn, cảm ơn." Bà lão ngàn ân vạn tạ lên xe.

Đám người Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cùng với bà lão tiếp tục lên đường.

Trên xe trâu đã không thể ngồi thêm người được nữa nên liền để bà lão ngồi ở phía đầu xe ngựa.

Hai chiếc xe cứ như vậy đi một trước một sau.

"Lúc trước chàng đã đi qua kinh thành sao?" Tô Mộc Lam kéo tay áo của Bạch Thạch Đường.

"Nàng đang muốn trêu ghẹo ta hả?" Bạch Thạch Đường lắc roi trong tay.

Vừa rồi Bạch Thạch Đường nói như vậy cũng chỉ là thuận miệng thử một chút bà lão này xem có phải nói thật hay không mà thôi, dù sao cũng đang ở bên ngoài, đưa cho chút đồ ăn so với dẫn người đi cùng thì cũng không giống nhau.

Dù sao thì vẫn phải đề phòng lòng người thì tốt hơn.

Và dựa theo phản ứng và câu trả lời của bà lão thì chắc là cũng không phải đang nói dối.

Lúc này Tô Mộc Lam hỏi những câu này thì ở trong mắt của Bạch Thạch Đường tất nhiên là đang muốn trêu ghẹo hắn.

Tô Mộc Lam mím môi cười không ngừng: "Đâu có, chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, lúc trước chàng luôn miệng nhắc tới khi làm việc trong thương hội thì trời Nam đất Bắc đều đã đi qua, nên ta liền hỏi xem có phải chàng đã thật sự đi qua đó không mà thôi."

"Cũng có đi qua, nhưng lần đó chỉ là đi đưa chút hàng hóa, là đi theo đại ca trong thương hội, thời gian rất gấp gáp, chỉ ở tại kinh thành một buổi tối liền rời đi luôn."

Bạch Thạch Đường quay đầu lại, trên khuôn mặt tràn đầy tươi cười: "Muốn đi kinh thành chơi không?"

"Coi như là có chút suy nghĩ đi, nhưng mà cũng không phải là đặc biệt muốn đi, nếu có cơ hội thì đi ngang qua nhìn xem một chút là được, nhưng mà nếu là chuyên môn đi xem thì thấy có hơi phiền phức."

Dù sao khoảng cách giữa nơi này và kinh thành có thể nói là cách xa hơn ngàn dặm.

Cho dù đi thuyền hay là đi xe ngựa thì đều phải mất một thời gian dài, hơn nữa một đường vẫn luôn di chuyển thì vừa mệt mỏi vừa là chuyện vô cùng phiền phức.

Nhưng đã xuyên đến thời cổ đại này thì trong một đời ngắn ngủi, Tô Mộc Lam vẫn muốn đến nhìn xem một chút, muốn coi kinh thành, nơi tập trung quyền lực và kinh tế của thời đại này có bộ dạng như thế nào.

Cho nên, nàng mới nói là nếu có thời gian phù hợp thì sẽ có thể đi nhìn xem, nhưng không muốn vì đặc biệt đi xem mà mệt nhọc bản thân.

"Vậy chờ sau này có cơ hội thì sẽ dẫn nàng đi xem một chút." Bạch Thạch Đường nhẹ giọng nói.

Khi nói chuyện thì đôi mắt đều tràn đầy sự nuông chiều.

"Cha nương muốn đi kinh thành sao?"

Bạch Lập Hạ cực kì thính tai, vừa nghe thấy động tĩnh liền tiến lại gần: "Khi nào thì sẽ đi?"
Bình Luận (0)
Comment