Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 736

"Lỗ tai của con cũng thật là thính đấy." Tô Mộc Lam nhéo hai má của Bạch Lập Hạ: "Có nhắc tới chuyện muốn đi kinh thành nhưng mà không phải là bây giờ, chờ sau này có cơ hội đã."

"Vậy nếu cha nương đi kinh thành thì phải mang theo bọn con mới được." Bạch Trúc Diệp ở bên cạnh phụ họa.

"Được được được, đều mang các con đi." Bạch Thạch Đường cười trả lời.

"Còn có cháu nữa." Cố Vân Khê cũng góp thêm một câu.

Tô Mộc Lam thấy vậy liền nhịn không được nở một nụ cười.

Không thể không nói là tiểu nha đầu Cố gia này thật sự rất dính nhà bọn họ, cái gì cũng phải đi theo, ở trong mắt người ngoài thì chắc con bé sắp mang họ Bạch rồi.

"Mang theo cháu thì ta cũng đồng ý." Tô Mộc Lam cười nói: "Nhưng mà chuyện này dù sao cũng phải thương lượng với cha cháu mới được, cần có được sự đồng ý của cha cháu mới đúng."

"Cha cháu khẳng định sẽ đồng ý, ông ấy chắc hẳn còn ước gì cháu không đi làm phiền ông ấy nữa đấy." Cố Vân Khê giương cằm lên: "Chắc là cho dù cháu bây giờ có vài năm không ở nhà thì ông ấy cũng không nhớ tới đâu."

"Cũng không thể nghĩ như vậy được, ta thấy Cố đại nhân rất đau lòng cháu đấy, việc đồng ý cho cháu đến thôn Bạch gia ở cũng không phải là cảm thấy cháu không ở nhà thì sẽ không làm phiền ngài ấy, mà là bởi vì nhìn thấy cháu ở nhà ta rất vui vẻ nên mới bằng lòng đấy."

Tô Mộc Lam vỗ hai vai của Cố Vân Khê: "Nói mấy câu trước mặt chúng ta thì cũng không sao, nhưng không được ở trước mặt cha cháu nói mấy câu này, đừng để cha cháu thương tâm."

"Trong rất nhiều thời điểm thì giữba người thân trong nhà càng phải chú ý lời nói hơn một chút, không thể cái gì cũng không kiêng dè, cứ nói chuyện tùy tiện bừa bãi được, cho rằng bởi vì họ là người thân của mình thì như vậy sẽ không tốt chút nào."

Cố Vân Khê bắt đầu gãi lỗ tai, suy nghĩ một lúc lâu.

"Việc này, cháu cũng đã ở nhà bá nương một thời gian rồi, chờ thêm vài ngày nữa thì cháu sẽ trở về nhà xem một chút, cũng để thăm cha luôn."

Tô bá nương nói rất đúng, cô bé đúng là phải chú ý một chút lời nói mới được.

Dù sao vừa làm cha vừa làm nương, nuôi dưỡng cô bé lớn đến bây giờ thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

"Được." Tô Mộc Lam cười tủm tỉm nói.

"Chờ ở nhà hai ngày thì cháu sẽ trở lại để đi học." Cố Vân Khê bổ sung một câu.

Đi thăm thì vẫn phải đi, nhưng trong nhà chỉ có một mình cô bé nên thật sự rất nhàm chán, tuyệt đối không thể ở lâu được.

"Được." Ý cười trên khuôn mặt của Tô Mộc Lam càng đậm hơn.

Từ trên phủ thành về nhà, hai bên đường cây cối vô cùng tươi tốt, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy chim chóc bay lượn, hoặc mấy con bướm bay khắp trời, khi thì có thể nhìn thấy hai bên đường có đồng ruộng rộng lớn, hoặc là thấy một hồ sen.

Phong cảnh vô tận, có hương vị khác nhau.

Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường mang theo ba đứa nhỏ, dọc đường đi vừa nói vừa cười, có chút náo nhiệt.

Xe ngựa đi ở phía sau, bà lão ngồi ở đầu xe nhìn mấy tiểu cô nương ngồi trên xe trâu vừa nói cười vừa đùa giỡn thì trên mặt cũng không tự giác nổi lên tươi cười.

Thậm chí là có chút thất thần.

Vì vậy khi xe ngựa chạy nghiền qua một tảng đá nhỏ bị chấn động một chút thì khiến bà lão hơi bị lệch sang một bên vì phản ứng không kịp.

May mắn xa phu nhanh tay đỡ một chút, nếu không thì bà lão sẽ bị rơi xuống xe ngựa rồi.

"Thật sự rất cảm ơn tiểu ca." Bà lão vội vàng nói cảm ơn.

"Chỉ là thuận tay mà thôi." Xa phu bởi vì chuyện vừa xảy ra nên cũng hơi sợ hãi, lúc này trên trán còn đổ một tầng mồ hôi, nhanh chóng lau một chút: "Nhưng mà chuyện vừa rồi cũng rất đáng sợ, nếu không thì bà vẫn nên ngồi vào bên trong xe ngựa đi, vén bức màn lên một chút thì cũng không sợ oi bức."

"Có thể chở ta đi một đoạn đường đã là sự thiện lương của chủ nhân nhà ngươi rồi, nếu là ta không biết đúng mực thì ngược lại sẽ khiến cho người khác chán ghét, cứ như vậy đi, ta nắm chặt một chút thì sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi nữa."

Bà lão vừa nói chuyện vừa nắm chặt lấy tay vịn ở bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment