Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 96

Tô Mộc Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Trương Môn Nghĩa thấy Tô Mộc Lam đến mua sữa dê, cẩn thận quan sát nàng từ trên xuống dưới, sau đó nhét roi chăn dê vào trong thắt lưng, há mồm hỏi: “Ngươi muốn mua cho ai ở trong nhà vậy?”

“Sữa dê này còn phải hỏi rõ ràng là cho ai uống mới có thể bán được sao?” Tô Mộc Lam không trả lời, còn cười hỏi lại một câu.

“Chuyện này sao…” Trương Môn Nghĩa duỗi tay gãi đầu.

“Có một số người ỷ vào nhà mình có mấy đồng tiền, đã học đòi theo những phu nhân ở trong viện lớn nhà cao cửa rộng tại kinh thành, học người ta cái gì mà dùng sữa dê rửa mặt rửa tay, đây chính là sữa đấy, có thể nuôi sống một người, sữa dê là đồ tốt như vậy, lại lấy ra rửa mặt rửa tay, hừ đúng là làm hỏng đồ ăn.”

“Sữa dê này nếu ngươi mua về để giày xéo thì chỗ ta không bán, cũng đừng nghĩ nói dối để mua, mấy thôn xung quanh đây, chưa nói tới có quan hệ họ hàng thân thích, thì cũng không có gì bí mật cả, hỏi thăm một chút thì cái gì cũng biết được.”

Tô Mộc Lam nghe Trương Môn Nghĩa nói, suy nghĩ một lúc, quyết định ăn ngay nói thật: “Ta mua sữa dê đúng là không phải cho mấy đứa nhỏ ăn, nhưng cũng không phải dùng để rửa tay rửa mặt gì đó, chỉ là muốn mua về làm chút đồ ăn, sau đó mang lên trấn trên để bán, kiếm chút tiền để phụ giúp gia đình.”

“Làm đồ ăn à.”

Trương Môn Nghĩa hiển nhiên cũng có chút do dự, lại lần nữa đánh giá Tô Mộc Lam và Bạch Lập Hạ đi cùng, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.

Không biết hắn đang suy đoán lời nói của Tô Mộc Lam là thật hay giả, hoặc là đang suy nghĩ xem lời nói của Tô Mộc Lam được phân về hành vi chà đạp đồ vật hay là hành vi ăn uống bình thường không lãng phí.

“Việc nấu ăn cũng không tính là lãng phí.” Trương Môn Nghĩa suy nghĩ một chút, nói: “Vậy được rồi, ta sẽ bán sữa dê cho ngươi, nhưng mà ngươi phải hứa với ta một chuyện.” “Chuyện gì?” Tô Mộc Lam hỏi.

“Món ăn mà ngươi làm ra, có thể đưa cho ta nếm thử hay không?”

Thấy hai mắt của Tô Mộc Lam mở to, Trương Môn Nghĩa vội vàng giải thích: “Chỉ một chút là được, ta cũng không phải muốn lợi dụng chiếm ít lợi ích, ta chỉ là muốn biết, ngươi muốn dùng loại sữa dê này để làm ra món ăn gì mà thôi.”

“Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, ta làm xong lấy một ít cho ngươi nếm thử là được.” Tô Mộc Lam thấy không phải chuyện khó gì, lập tức sảng khoái đồng ý.

“Vậy được, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi lấy sữa dê cho ngươi.” Trương Môn Nghĩa thấy Tô Mộc Lam đồng ý dứt khoát, liền không chậm trễ thêm thời gian, cầm lấy ống trúc lớn mà Tô Mộc Lam mang theo để đựng sữa dê, xoay người vào trong sân.

Tô Mộc Lam và Bạch Lập Hạ ở bên ngoài chờ đợi, sau đó liền nghe được trong sân vang lên tiếng dê con kêu “Be be”.

Không bao lâu sau, Trương Môn Nghĩa xách ống trúc nặng trịch đi ra, đưa cho Tô Mộc Lam: “Sữa dê này, khi trở về tốt nhất nên nấu lại một lần, ta nghe những nữ nhân có kinh nghiệm nói, sữa dê mới vắt không được sạch sẽ cho lắm, khi cho trẻ nhỏ ăn phải nấu lại mới có thể uống, ta nghĩ nếu người phải làm món ăn thì tốt nhất cũng nên nấu lại rồi mới dùng, tránh ăn xong hỏng bụng, gây ra một số chuyện phiền phức.”

“Ừm, ta sẽ ghi nhớ, cảm ơn Trương đại ca.” Tô Mộc Lam nhận lấy ống trúc, thanh toán tiền, sau đó dẫn Bạch Lập Hạ cũng nhau đi về phía thôn Bạch gia.

Trương Môn Nghĩa đứng ở cửa, nhìn theo Tô Mộc Lam và Bạch Lập Hạ càng đi càng xa, chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của hai người, hắn vẫn còn đứng ở nơi đó, hình như có chút suy nghĩ.

“Ngươi nhìn đến mức con ngươi sắp rơi ra rồi đấy, sao nào, chẳng lẽ ngươi coi trọng tiểu quả phụ kia?” Trương Cốc đang cắt cỏ ở cửa thôn tiến lại gần, nói.
Bình Luận (0)
Comment