Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 97

“Đi đi, ngươi nói bậy cái gì đấy.” Trương Môn Nghĩa trừng mắt liếc nhìn Trương Cốc một cái: “Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi sao, nhìn thấy nữ nhân là bước chân cũng nhấc lên không nổi nữa?”

“Vậy con ngươi trong mắt ngươi không chuyển động chút nào là đang nhìn cái gì?” Trương Cốc không phục nói.

“Ta chỉ là nhìn cảnh này thấy có chút hốt hoảng và kì lạ, từ trước tới nay không phải mọi người đều nói Tô thị là một kế mẫu có lòng dạ tàn nhẫn ác độc hay sao, chỉ một thời gian ngắn nàng ta đột nhiên thay đổi tính tình, lúc đầu ta còn không tin, nhưng vừa rồi thì hình như đúng là vậy, đang nghĩ cuối cùng thì vì cái gì, người này đột nhiên liền tốt đẹp hơn?”

Trương Môn Nghĩa gãi đầu: “Nhưng dù như thế nào cũng không nghĩ ra gì.”

“Trời, ngươi nghĩ cái này làm gì, có người trở nên xấu xa hơn thì cũng có người sẽ trở nên tốt đẹp hơn, chuyện này đâu thể nói chuẩn xác được, chắc là đã gặp phải chuyện gì đó nên tính tình thay đổi thôi.”

Trương Cốc lại đùa cợt, nói: “Đừng nói Môn Nghĩa ca, ta nói thật, bộ dạng của Tô thị không hề tệ, nhìn cũng có da có thịt, tuy rằng là quả phụ, nhưng vẫn còn trẻ, ngươi cũng là người góa vợ, không phải vừa vặn có thể ghép thành một đôi sao?”

“Ta thấy nếu ngươi quá rảnh rỗi thì tốt nhất nên đi nhà Liễu tẩu tử một chuyến đi.” Trương Môn Nghĩa liếc mắt nhìn Trương Cốc một cái.

“Đi nhà Liễu tẩu tử làm gì, tính tình của Liễu tẩu tử rất dữ, một câu nói không đúng, sẽ cầm kim chọc người, rất đáng giận, cũng may là tay nghề may vá của tẩu ấy thật sự rất tốt, có lúc cũng phải đi làm phiền người ta khâu giúp quần áo gì đó…”

Trương Cốc nói xong, lập tức lại cảm thấy không được thích hợp cho lắm, lưỡi liềm trong tay cắm xuống đất: “Hừ, không ngờ ngươi lại chê ta lắm mồm, bảo ta sang đó để Liễu tẩu tử khâu cái miệng này của ta lại đúng không?”

“Không tệ, coi như còn có chút đầu óc.” Trương Môn Nghĩa giơ ngón tay cái lên với Trương Cốc: “Nhớ rõ để Liễu tẩu tử khâu thêm cho ngươi hai lớp nữa, miễn cho ngươi giống như mấy bà nhiều chuyện, nói lung tung mấy chuyện không đâu.”

Vừa dứt lời, Trương Môn Nghĩa đã kéo roi bên hông xuống, vào trong sân, mở hàng rào ra, thuận tay quăng roi vào không trung.

Con dê đầu đàn kêu hai tiếng “Be be”, ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo hướng roi quăng, những con dê lớn dê bé đằng sau cũng đi theo nó.

Một đám dê trắng tinh giống như những đám mây di động, đi theo Trương Môn Nghĩa đến sườn núi nhỏ bên cạnh, gặm cỏ non.

Vừa bị nói một trận, bây giờ còn không có cơ hội để cãi lại khiến Trương Cốc có một chút phiền muộn.

Hừ, người góa vợ với quả phụ không phải là một đôi hợp nhau sao?

Hắn chỉ nói sự thật mà thôi, tên Trương Môn Nghĩa này thật là, miệng chó không phun ra được ngà voi, dám mắng hắn nói chuyện lung tung sao?

Nhìn xem ta sẽ cắt hết cỏ gần nhà ngươi, đến lúc đó dê nhà ngươi sẽ phải chạy xa để ăn cỏ, cho ngươi mệt chết.

Trương Cốc vừa nghĩ như vậy, thì động tác cắt cỏ của hắn lại càng nhanh hơn một chút.

- -------

Sữa dê đã mua về, Tô Mộc Lam cũng không nghĩ nhiều về chuyện làm hay không nữa, lập tức bắt đầu bận rộn làm việc.

Đầu tiên là làm theo lời nói của Trương Môn Nghĩa, nấu qua sữa dê này một lần, khử trùng một chút, hết sức đảm bảo nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ và vệ sinh.

Tiếp theo đó là nhào bột làm bánh.

Đều là bột mì trắng, nhưng cần phải làm hai loại, một loại là trộn cùng với sữa dê và đường trắng, một loại là trộn với đường đỏ, sau khi nhào xong hai loại bột này thì cán mỏng ra, xếp chồng xen kẽ lên nhau, cuộn chặt thành một dải dài, sau đó để bột ủ một thời gian, rồi mới cắt thành từng lát có độ dày phù hợp.

Cho vào chảo chiên ngập dầu, cùng với tiếng chiên bánh xèo xèo vang lên, mùi hương thơm ngọt bốc lên theo hơi nóng, không ngừng chui vào lỗ mũi của mọi người.

“Thật là thơm quá.”

Bạch Thủy Liễu đang nhóm lửa khụt khịt mũi, hỏi Tô Mộc Lam: “Nương, chúng ta lần này là làm đồ ăn gì vậy?”
Bình Luận (0)
Comment