"Miệng hắn quá bẩn, thay hắn rửa sạch đi."
Câu nói này khiến hai mắt Lưu An sáng ngời.
Đằng sau hắn là một nhóm tài xế rảnh rỗi đồng loạt xông lên, người thì nhấc tay, người thì nhấc chân, tất cả mọi người khống chế Vương Trường Hữu kéo anh ta vào nhà vệ sinh.
Tiếng nước róc rách phát ra từ phía nhà vệ sinh và giọng cầu xin tha thứ của con người.
Các loại âm thanh kết hợp lại với nhau, giống như nhạc nền trong phim kinh dị, văng vẳng bên tai Giang Lâm.
Lúc Hồ Trân Trân nhìn sang, bà ta đã trợn trắng mắt ngất đi.
Hồ Trân Trân ghét bà ta còn hơn cả Vương Trường Hữu.
Bà ta rõ ràng là bác ruột của Giang Thầm, một trong số ít người thân máu mủ còn lại của Giang Thầm, nhưng lại làm ra chuyện máu lạnh như vậy.
Điều này nhất định sẽ làm tổn thương tâm lý đứa nhỏ.
Lúc trước Hồ Trân Trân vẫn luôn coi Giang Thầm như là một cái cây lắc tiền nhỏ, nhưng cho dù là con chó hay con mèo, chăm sóc lâu như vậy cũng sẽ có tình cảm. Huống hồ Giang Thầm là một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.
Trong vô tri vô giác, Hồ Trân Trân đã coi cậu là người nhà, là một người quan trọng trong cuộc sống.
Nên khi nhìn thấy Giang Lâm cô cực kỳ phẫn nộ.
Trong phòng chỉ có một chiếc sofa rách mà Vương Trường Hữu vừa nãy ngồi, trên đó bám đầy bụi vẫn chưa được lau sạch.
Hồ Trân Trân ghê tởm tránh ra chỗ khác: "Đánh thức bà ta dậy.”
Người duy nhất bị bỏ lại phía sau là tài xế Tiểu Vương, nghe được lời này của Hồ Trân Trân, nhanh chóng chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, tám người thay phiên nhau mở miệng của Vương Trường Hữu để đánh răng, không chỉ đánh răng, mà cả má và lưỡi họ đều chải qua một lượt.
Cả cuộc đời này, Vương Trường Hữu chưa bao giờ nghĩ rằng việc đánh răng lại trở thành một cực hình.
Anh ta bị người khác giữ chặt không thể giãy giụa, chiếc bàn chải đã chải qua đầu lưỡi vô số lần, đầu lưỡi sưng lên, nóng như lửa hơn cả ăn hết một cân ớt.
Khi tài xế Tiểu Vương bước vào, đôi mắt anh ta sáng lên, nghĩ rằng sự tra tấn cuối cùng cũng kết thúc.
Không ngờ rằng câu đầu tiên Tiểu Vương vừa vào cửa lại nói là: "Các anh em, lấy một chậu nước, bà chủ muốn đánh thức bà già nằm bên ngoài.”
Lưu An vừa nghe liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, trò lừa bịp này đã thấy rất nhiều, chẳng qua là giả bộ hốt hoảng, lo lắng mà ngất xỉu, chỉ mong người khác không để ý đến mình.
Trong nhà vệ sinh này cũng thật sự chật chội, Lưu An lo lắng, dứt khoát đi theo Tiểu Vương ra bên ngoài.
Tiểu Vương hắt cả một chậu nước vào mặt Giang Lâm.
Người đang nằm trên mặt đất khẽ run rẩy một chút, nhưng mắt vẫn nhắm chặt.
Lưu An nhìn bà ta chằm chằm, lập tức hừ lạnh một tiếng.
"Nếu còn chưa dậy thì vào nhà vệ sinh lấy một ít nước tiểu dội đi, nhất định sẽ tỉnh lại."
Vừa nghe hắn nói như vậy, Giang Lâm lập tức mở mắt?