Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 110 - Xã Hội Pháp Quyền

Chương 110 - Xã hội pháp quyền
Chương 110 - Xã hội pháp quyền

"Giỏi quá ta, còn có bản lĩnh giả chết?" Lưu An chế giễu một câu, quay sang hỏi Hồ Trân Trân: "Bà chủ, người này nên xử lý như thế nào?”

Cả người Giang Lâm trong vô thức mà run rẩy, nghe giọng điệu này chẳng lẽ muốn giết bà sao?

Vài phút trước, khi Vương Trường Hữu làm khó Hồ Trân Trân, yêu cầu cô học tiếng chó sủa, Giang Lâm còn thầm cười trộm ai ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy, còn chưa vui vẻ được mấy phút đã đến lượt bà ta khóc.

"Cô Hồ, cô... cô là em dâu tôi, cô không thể đối xử với tôi như vậy. Cô Hồ, tôi biết không nên mang Giang Thầm ra bên ngoài, xin cô buông tha cho tôi lần này, giết người là phạm pháp, Giang Thầm không thể không có mẹ..."

Hồ Trân Trân chán ghét nhìn sang chỗ khác.

"Ai nói tôi sẽ giết người, bây giờ là xã hội pháp quyền, tôi đương nhiên sẽ không phạm pháp.”

Hồ Trân Trân lại nói: "Nhưng nếu tôi không trả thù, tôi thật sự cảm thấy không vui.”

Trái tim Giang Lâm mới bình tĩnh được một giây lại căng thẳng.

"Cô Hồ, tôi sẽ không dám nữa, sau này tôi nhất định sẽ tuân thủ theo giấy cắt đứt quan hệ, Giang Thầm không liên quan gì đến tôi nữa, cũng không liên quan đến nhà họ Giang nữa, tha cho tôi đi mà.”

"Tha cho bà?" Hồ Trân Trân nhẹ giọng nói: "Vậy thì quá dễ dàng rồi, tôi nhớ hình như bà thích nhất là tiền nhỉ?”

Hồ Trân Trân nở một nụ cười nham hiểm: "Vậy thì hãy để bà mất đi thứ mình thích nhất đi.”

Nói xong, cô lui về phía sau một bước, nói với Lưu An: "Báo cảnh sát, nói với họ, chúng ta bắt được kẻ bắt cóc?”

Lúc này Giang Lâm rùng mình ngã trên mặt đất.

Bà ta muốn cầu xin Hồ Trân Trân buông tha nhưng khi ngẩng đầu lại phát hiện Hồ Trân Trân đã không còn ở trước mặt bà ta nữa rồi sao, chỉ còn lại những tài xế kiêm vệ sĩ cao to vạm vỡ.

Vương Trường Hữu bị xách ra khỏi nhà vệ sinh.

Dáng vẻ thê thảm kia của Vương Trường Hữu khiến Giang Lâm không dám hành động thiếu suy nghĩ, khuôn mặt thống khổ chờ ở sảnh.

Ngay từ khi bước vào cửa, Trần Khai đã được Hồ Trân Trân cử vào phòng ngủ nhỏ đế trấn an Giang Thầm.

Lúc bước vào phòng hắn không đóng chặt cửa, khi hắn ôm Giang Thầm để dỗ dành trấn an, đứa bé đã nằm sắp trên vai hắn, ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài.

Giang Thầm vẫn luôn rất bình tĩnh, Trần Khai dỗ dành cậu cũng không nghe được cậu nói cái gì.

Đúng lúc hắn đang thắc mắc thì cánh cửa cũ gỗ kêu “cọt kẹt”.

Hồ Trân Trân từ ngoài cửa bước vào?

Bình Luận (0)
Comment