Giang Thầm – đứa trẻ đang nằm ngoan ngoãn trên vai Trần Khai đột nhiên “Oa” lên, tiếng khóc chói tai khiến màng nhĩ Trần Khai hơi đau đớn.
Cả người Trần Khai cứng đờ, từ tiếng khóc thảm thiết khàn khàn hắn còn tưởng bản thân khiến cậu chủ nhỏ đau.
Nhưng động tác sau đó của Giang Thầm lại nói cho hắn biết là hắn nghĩ nhiều rồi.
Cả hai tay Giang Thầm đặt lên vai hắn, cố dùng sức vươn người về phía Hồ Trân Trân.
Trần Khai làm sao không hiểu được, ngay lập tức quay lại thả cậu xuống đất.
Ngay khi chân của Giang Thầm tiếp xúc với mặt đất, lập tức bắt đầu chạy về phía Hồ Trân Trân, không thể chờ đợi đã vọt vào vòng tay của cô, sau đó khóc dữ dội hơn.
Hồ Trân Trân nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Không sao đâu, Tiểu Thầm, mẹ đến đón con về nhà nè.”
Lúc này Giang Thầm mới bắt đầu nói chuyện.
"Con cho rằng con sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa."
Cậu nhóc khóc đến khàn giọng, trái tim Hồ Trân Trân cũng khó chịu theo.
Thật ra Giang Thầm vừa ra khỏi phòng học đã nhìn thấy Giang Lâm, ý thức được có chuyện không đúng, nhưng bác đã xin nghỉ phép thay cậu, Giang Thầm lại không thích gây rắc rối cho người khác nên ngoan ngoãn đi theo.
Cậu cho rằng lần này bác chỉ muốn cậu đi làm việc gì đó.
Nhưng thật không ngờ được rằng, chờ đợi cậu chính là kẻ bắt cóc kỳ lạ và một khoản tiền chuộc cao ngất ngưởng.
Vương Trường Hữu gọi điện thoại ở bên ngoài, cậu ở bên trong cũng nghe thấy, cậu cũng nghe thấy ông ta đòi tiền chuộc là 5 triệu, còn nói những lời sỉ nhục Hồ Trân Trân.
Nếu không có cậu, mẹ kế nhất định sẽ không bị ông ta uy hiếp.
Nếu không có cậu, mẹ kế cũng không tiêu tốn nhiều tiền như vậy, lại còn bị ông ta sỉ nhục.
Giang Thần hối hận đến mức cắn chặt môi dưới, ngồi trên giường im không nhúc nhích.
Có một khoảnh khắc nỗi sợ đã tràn ra khỏi hốc mắt.
Cậu sợ mẹ kế sẽ không cần cậu nữa, không chịu trả 5 triệu, nhưng cũng sợ mẹ kế trả 5 triệu chuộc lại cậu.
Món nợ khổng lồ đó đến bao giờ cậu mới có thể trả hết.
Cậu sợ chết, cũng sợ hai người này hãm hại Hồ Trân Trân.
Giang Thầm sợ hãi ngồi im ở trong phòng, cậu giống như chim sợ cành cong, cẩn thận nghe động tĩnh ngoài cửa, dù là một âm thanh nhỏ nhất cũng có thể khiến cậu giật mình.
Khi nghe Vương Trường Hữu gọi điện thoại cho mẹ kế, yêu cầu mẹ kế học tiếng chó sủa, cậu cảm thấy rất tuyệt vọng.
Giang Thầm tự nhủ hết lần này đến lần khác phải mạnh mẽ lên, cậu mới có thể miễn cưỡng trụ vững được tinh thần không sụp đổ.
Những gì xảy ra tiếp theo giống như một giấc mơ.