Cuộc trò chuyện của hai người cũng truyền đến tai những người khác.
Đổng Ngọc ngồi gần họ, mắt trợn trắng, thật sự không thể nhịn được, xen vào một câu.
"Tiền nhỏ? Anh thật quá đáng, chiếm chút tiện nghi nhỏ còn nói chuyện một cách hợp tình hợp lý, lại còn nói lớn tiếng như vậy.”
Khuôn mặt Ngô An dần dần đỏ lên.
Anh ta biết người này đang giễu cợt mình, lập tức vặn lại: "Chúng tôi đang nói chuyện phiếm thôi, cô là ai, liên quan gì mà xen vào?”
Đổng Ngọc cười nhạo vỗ vỗ tay, dứt khoát đứng dậy.
"Thật sao? Chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy. Muốn chiếm lợi thì cứ nói, còn nghĩ đến chuyện bắt cóc đạo đức. Chẳng lẽ Cô Hồ nhận tiền sữa là sai à?”
Ngay khi cô ấy nói lớn tiếng, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng.
Ngô An càng hoảng hốt hơn, không thể nói gì chỉ có thể im miệng.
"Tôi không hề nghĩ như vậy, chỉ là Cô Hồ có giàu có như vậy, chắn chắn cô ấy coi thường mấy đồng tiền sữa của tôi.”
Những lời này là để giải thích với các vị phụ huynh xung quanh, đồng thời cũng che dấu những tâm tư nhỏ bé của mình.
Hồ Trân Trân cũng nhìn về phía bên này, nghe thấy hắn nói sẽ không thu tiền sữa.
Ngô An tự nhận mình hiểu những suy nghĩ của nhà giàu, họ quan tâm nhất chính là thể diện.
Hồ Trân Trân đang ở trước mặt mọi người, chẳng lẽ cô còn có thể bỏ mặt mũi để thu mấy đồng tiền sữa của anh ta?
Hồ Trân Trân quả thật có thể.
Cô đã chú ý đến phía bên này khi cuộc mâu thuẫn vừa bắt đầu xảy ra.
Ngô An đứng dậy nói ra những lời đó, Hồ Trân Trân trong nháy mắt nghe hiểu lời anh ta rồi.
Đơn giản là cố gắng giữ chân cô bằng lời nói rồi lợi dụng nó để chiếm chút lợi nhỏ.
Nói thật, Hồ Trân Trân vốn không có ý định thu tiền sữa cho các học sinh, bởi vì trong trường còn có những học sinh nghèo xuất sắc.
Nhưng lời nói này của Ngô An thật sự là khiến người ta chán ghét.
Hồ Trân Trân yêu tiền cũng thích tiêu tiền, cô không quan tâm mình đã tiêu bao nhiêu tiền cho người khác nhưng cô ghét bị người khác tính toán lợi dụng.
Dù chỉ là món hời nhỏ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Cô khó chịu đương nhiên cũng không muốn cho Ngô An vui vẻ.
"Vị phụ huynh này nói đùa rồi, tiền của ai cũng là do làm việc chăm chỉ kiếm được, sao tôi có thể coi thường nó, mấy đồng cũng là sự cố gắng của người khác lao động mà có, tôi sẽ không bao giờ coi thường nó.”
Nói xong, để chứng minh điểm này, Hồ Trân Trân lập tức quay đầu về phía Trần Khai nói: "Trần Khai, phiền anh ghi chú lại một chút, vị phụ huynh này nhất định phải thu tiền sữa. Coi như là tiền tiêu vặt của Tiểu Thầm, cho thằng bé có trải nghiệm cảm giác kiếm tiền.”