Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến (Dịch Full)

Chương 125 - Chương 125 - Phí Đóng Gói

Chương 125 - Phí đóng gói
Chương 125 - Phí đóng gói

Đã nói đến nước này, chẳng lẽ Ngô An lại không cho một đứa bé tiền sao?

Anh ta gượng cười, vẻ mặt xấu hổ, đảo mắt nhìn xung quanh nhận ra rằng không có ai chú ý tới mình sau đó ngồi xuống im lặng.

Trường tiểu học Bắc Quan vốn là nơi tụ tập của những người giàu có, hầu hết những người có thể được bầu làm người đại diện ban giám sát đều là những người phụ huynh giàu có.

Người có tiền đương nhiên từng bàn bạc những vụ làm ăn lớn, mánh khóe này của Ngô An trong mắt người khác giống như con khỉ nhảy nhót, coi như là một chút hài kịch nhỏ.

Còn về phần một số người đại diện gia cảnh bình thường, họ vì muốn tránh sự hiềm nghi hết sức tránh xa Ngô An, sợ bị coi giống như anh ta.

Cô Hồ Cũng đã nói ở trong nhóm là chỉ thu chi phí đóng gói mà thôi.

Phí đóng gói là hộp giấy, cũng chẳng cần bao tiền.

Gia cảnh bọn họ ở mức trung bình, cũng không đến mức ngay 20 đến 30 tệ một tháng cũng không trả nổi.

Vì chút tiền ít ỏi này mà đắc tội Hồ Trân Trân, trong mắt mọi người đây là điều ngu xuẩn nhất.

Hồ Trân Trân đã tặng thư viện cho trường học, lại vì sữa của học sinh Mà bận rộn một hồi, điều này đã rất rõ ràng là quan tâm đến đứa trẻ chứ không quan tâm đến tiền bạc.

Bây giờ tạo quan hệ tốt với cô Hồ này, biết đâu sau này con cái được hưởng phúc.

Lần này được cấp sữa nguyên chất miễn phí. Có khi lần sau sẽ là một bộ đồng phục miễn phí.

Nghĩ như vậy, mấy người gia cảnh bình thường, tôi nhìn mặt anh, anh nhìn mặt tôi, tự hiểu với nhau cách xa Ngô An một chút.

Trong phòng nếu chỉ có một số người đổi vị trí thì sẽ không lộ liễu.

Nhưng mọi người thật sự quá không ưa Ngô An.

Rõ ràng có rất nhiều phụ huynh di chuyển nên những góc còn lại đã rất chật chội, riêng chỉ có chỗ gần anh ta như bị máy hút bụi quét qua, xung quanh trống vắng.

Ngay cả Đổng Thụ, người nói chuyện với Ngô An lúc đầu cũng thay đổi vị trí duy chuyển sang chỗ khác.

Mặc dù không thích nhưng Hồ Trân Trân có tiền như vậy, lại có nhiều người nịnh hót như vậy, vừa nhìn đã biết là một nhân vật lớn, Đồng Thụ cũng không phải kẻ ngốc.

Vì Ngô An mà đắc tội Hồ Trân Trân, vậy thì cũng quá thiệt thòi.

Ngô An ngồi một mình giữa đám người, mặt đỏ bừng, nhưng mặt dày không rời đi.

Mãi cho đến khi Trần Khai đến gần anh ta, kết bạn wechat rồi nghe thấy những tiếng cười của những người ngồi gần đó, Ngô An không thể chịu được nữa mới rời đi.

Anh ta đột ngột đứng dậy và bước ra ngoài.

Trong một thời gian ngắn thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng sau khi nhìn rõ người rời đi là ai, ánh mắt của họ lại thu lại không quan tâm đến nữa.

Cuộc họp này sao do Hồ Trân Trân đề nghị, đương nhiên trách nhiệm chủ trì của họp đổ lên đầu cô.

"Mục đích của cuộc họp hôm nay có lẽ mọi người đều biết rõ, vậy thì tôi xin phép được nói ngắn gọn.”

Hồ Trân Trân đi lên sân khấu, vươn tay về một phía, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, dì Lưu và dì Vương đi lên sân khấu.

Bình Luận (0)
Comment