“Ai đó!”
Giọng nói này khiến Vương Đức Phát giật mình, đồng thời cũng khiến Hồ Trân Trân xem video hoảng sợ, sau đó lại bật cười lớn.
Bởi vì Vương Đức Phát bị bảo vệ coi là kẻ trộm, sau đó bị túm vào văn phòng giám đốc nhà máy.
Để bảo vệ sự riêng tư, Vương Đức Phát đã che mặt giám đốc nhà máy và nhân viên bảo vệ lại.
Sau đó xuất hiện đoạn hội thoại siêu kinh điển kia.
"Có những người biến thái rất thích dê."
Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt giám đốc nhà máy, nhưng có thể thông qua giọng nói cảm nhận được sự ghét bỏ.
[Cười chết mất, biến thái Vương Đức Phát còn chưa đi rửa tay à?]
[Rửa tay làm gì, rửa nhục đi.]
[Tôi cược một trăm tệ, trong vòng một tháng Vương Đức Phát không dám ăn thịt dê.]
[Cười chết mất thôi, cứ nhớ lại cái cảnh lão Vương cầm viên thuốc nhỏ là bóp bóp lại cười đau cả bụng, hahaha~!]
[Đừng khách khí, tất cả mọi người đều là người thân trong gia đình, cứ cười nhạo thoải mái, hahaha~]
Trên màn hình dần dần chạy qua những bình luận ‘hahaha’, sau đó video trên màn hình không còn dung lắc quá mạnh nữa.
Vương Đức Phát đi hết mọi ngóc ngách trong trang trại Bách Hoa, từ chỗ thức ăn cho gia súc đến dụng cụ vắt sữa, đến bao bì khử trùng của nhà máy.
Không có người ngăn cản nên hắn đi quay rất nhiều chỗ cho cư dân mạng xem.
Chờ đến kia video kết thúc, trên màn hình đen lại hiện lên dòng chữ 'Cuộc điều tra ngầm kết thúc, sữa Bách Hoa không có vấn đề'.
Khi dòng chữ này hiện lên nhiều người không cầm được nước mắt.
[Trời ạ, trong nước vẫn còn có doanh nghiệp có lương tâm như vậy.]
[Có chắc chắn không, liệu không có chất phụ gia chứ?]
[Trời ơi, việc gấp, gấp, gấp, mua sữa Bách Hoa ở đâu vậy mọi người?]
[Gấp cũng không có đâu, tôi đã tra rồi, sữa Bách Hoa vẫn chưa mở bán trực tuyến, chỉ có mỗi một cửa hàng nhỏ cạnh trường học thành phố S bán thôi!]
[Ở đâu cơ, cho tôi xin địa chỉ cửa hàng với]
Thấy vậy, Hồ Trân Trân lập tức ra quyết định.
"Vậy thì chúng ta mở cửa hàng trực tuyến trước, bảo Phương Bình mau chóng chuẩn bị, tạm thời bán hai loại sữa trước, chúng ra chỉ lấy chất lượng danh tiếng ra nói chuyện.”
Trần Khai chỉ chờ mỗi câu này của cô.
Trang trại Bách Hoa đã sẵn sàng hoạt động.
Cửa hàng trực tuyến cũng đã được chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ ngày cụ thể để mở bán chính thức.
Hiện tại chỉ là sớm hơn một chút, cũng không khiến cho Phương Bình bối rối.
Cô ấy cũng không phải là một người như trước nữa.
Dưới sự cổ vũ của Hồ Trân Trân, cô ấy đã tiếp thu hết mọi kiến thức về sản phẩm sữa và kinh doanh.
Cô ấy giống như một miếng bọt biển khô cạn bốn mươi năm, sau khi trở về biển liền hút nước như điên, Phương Bình cũng không ngốc, có thể thấy một mình cô quản lý điều hành một trang trại chăn nuôi cũng đã là rất có tài năng.
Hồ Trân Trân nhìn trúng chính là tài năng của Phương Bình.