Trịnh Hưng mang theo Siêu Tử ngồi xổm gần nhà Dương Lâm.
“ Trịnh Hưng, không phải chúng ta đến thăm viện trưởng trại trẻ mồ côi sao? Ngồi xổm ở đây làm gì?”
Siêu Tử đậu xe máy trong một con hẻm nhỏ, lên tiếng phàn nàn: “Nơi rách nát này chật hẹp đến mức xe đạp có thể đi qua nhưng xe máy lại khó tiến vào.”
“Đừng lảm nhảm nữa.” Trịnh Hưng ném chai nước đá tới: “Chuyện này cũng là công việc.”
Lúc trước khi giúp Dương Lâm điều tra, hắn cũng đi theo vợ Dương Lâm vài ngày.
Lộ trình đi lại của vợ anh ta rất ổn định, ra ngoài mua đồ ăn, chơi bài ở tiệm mạt chược sau đó dạo bộ một lát rồi về nhà nấu cơm.
Ngoài ba địa điểm và con đường này, số lần ra ngoài tăng đột biến là để gặp người đàn ông đó.
Ban đầu, Trịnh Hưng nghĩ rất đơn giản.
Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, chỉ có thể là lén lút hẹn hò, còn có thể có chuyện gì khác?
Sau khi nhận tiền cọc của Hồ Trân Trân, hắn phân tích kỹ càng hơn, ngay lập tức suy ra điểm đáng nghi.
Cho dù muốn đến công viên yêu đương vụng trộm, phần lớn người ta sẽ không lựa chọn tới gần cửa nhà mình, là nơi hàng xóm hay lui tới, bị người khác nhìn thấy rồi truyền ra ngoài thì không hay cho lắm.
Nếu địa điểm được chọn ở đây, cũng có nghĩa là vợ Dương Lâm không sợ bị phát hiện.
Chí ít cũng không sợ bị hàng xóm trông thấy?
Không sợ hàng xóm dòm ngó nhưng lại sợ bị Dương Lâm phát hiện, người này có thể là ai?
Trịnh Hưng nghĩ mãi cũng không tìm ra đáp án.
Hắn đơn thuần trốn dưới nhà Dương Lâm chờ đợi, đánh cược một phen xem hôm nay người đàn ông đó có đến không.
Mặc dù lúc Dương Lâm đưa ra yêu cầu, anh ta nói vợ anh ta luôn đi ra ngoài vào dịp cuối tuần. Trên thực tế, cô ấy thường xuyên gặp người đàn ông này nhưng đều tránh mặt Dương Lâm, không để anh ta phát hiện ra.
Sắp đến giờ nấu cơm tối, theo những gì Trịnh Hưng quan sát, vợ Dương Lâm sẽ đi ra ngoài và đến siêu thị mua đồ ăn.
Gần đó có một cái chợ nhỏ.
Đó là một nhà kho đơn sơ được phủ bằng vải đen, các ông bà già tự trồng rau và đem chúng ra bán.
So với siêu thị lớn, giá cả của bọn họ rẻ hơn nhiều.
Nhiều người thích đi mua sắm vào thời điểm này.
Vợ Dương Lâm cũng là một trong số đó.
“Kìa, ra rồi!”
Siêu Tử tựa vào thành xe máy, may mắn nhìn thấy trước nên nhỏ giọng nhắc nhở Trịnh Hưng.
Trịnh Hưng ngẩng đầu xem xét, ngoài vợ của Dương Lâm ra, anh ta còn nhìn thấy người đàn ông đã hẹn hò cùng cô ấy lúc trước.
Đây thực sự là niềm vui bất ngờ.
Trịnh Hưng nhếch khóe miệng lên, trước tiên bấm máy chụp ảnh.
Người đàn ông kia hình như cũng ngồi xổm gần nhà Dương Lâm nửa ngày trời, vợ Dương Lâm vừa ra khỏi cửa liền đi tới chỗ cô ấy.
“Chị Tô Hồng!”
Lúc bọn họ đi ngang qua Trịnh Hưng, hắn nghe thấy người đàn ông gọi cô ấy như vậy.