“Em vừa về thành phố H, bây giờ tình trạng của Tiểu Soái tốt hơn rất nhiều rồi.”
Chỉ cần nghe câu này cũng đủ giúp Trịnh Hưng hiểu ra nhiều chuyện.
Xem ra trước đó hắn thật sự đã đoán sai.
Hắn bám đuôi theo, gửi tin nhắn cho Dương Lâm: [Anh có biết Tiểu Soái là ai không?]
[Em trai của vợ tôi, sao thế?]
Lúc Dương Lâm nhận được tin nhắn, anh ta đang dẫn đội thi công nghiên cứu cách phá nhà, chỉ kịp hỏi vấn đề này.
Trịnh Hưng không trả lời anh ta.
Sau khi biết được danh tính của Tiểu Soái, mọi thứ được liên kết dễ dàng hơn.
Trịnh Hưng đầy tự tin tiếp tục quan sát người đàn ông và Tô Hồng từ xa.
Hắn thấy Tô Hồng rút ví ra, lấy rất nhiều tiền đưa cho người đàn ông.
Sau đó người đàn ông lấy từ trong túi ra một mảnh giấy đưa cho Tô Hồng.
Tô Hồng đọc xong, cô ấy đã khóc.
Trịnh Hưng đứng cách đó khá xa, không nghe rõ cụ thể hai người họ nói gì, nhưng sau khi Tô Hồng đọc nội dung trong tờ giấy xong, cô ấy lại rút một đống tiền mặt đưa hết cho người đàn ông.
Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy sai sai
Trịnh Hưng tặc lưỡi, cảm thấy có gì đó không ổn.
*
Hồ Trân Trân lên tiếng, tiền cũng đã tiêu, tiến độ phá dỡ bệnh viện Điền Bồ nhanh một cách thái quá.
Trước đây Dương Lâm đã liên hệ với chủ nhân ngôi nhà này và bàn về việc phá dỡ.
Tuy nhiên, người đàn ông đó mở miệng như sư tử ngoạm, đưa ra một con số rất cao là một triệu rưỡi cho căn nhà xập xệ chỉ có hai tầng, lúc ấy Dương Lâm nghe xong không thèm trả lời.
Theo anh ta thấy, trả một triệu cho căn nhà này đã là quá nhiều.
Vì Hồ Trân Trân đã nói sẽ phá dỡ nó trong ngày hôm nay nên số tiền sai trái này buộc phải trả.
Dương Lâm liên hệ với chủ nhà, vừa mở miệng đưa ra lời đề nghị, anh ta đột nhiên mất bình tĩnh khi nghe số tiền năm triệu tệ mà chủ nhà vừa nhắc đến.
Bản chất thực sự của người keo kiệt bủn xỉn đã lộ rõ.
“Tôi đồng ý trả một triệu rưỡi nhưng kèm theo một yêu cầu, tôi muốn phá dỡ ngôi nhà này ngay lập tức.”
Người chủ nhà phía đầu dây bên kia do dự một chút: "Không, tôi cho thuê rồi. Hiện tại nó giống như phòng khám vậy."
Dương Lâm nói: "Hai triệu tệ."
"Bây giờ tôi muốn phá nó ngay lập tức. Đừng lo lắng, tôi sẽ thanh toán tiền bồi thường hủy hợp đồng cho phòng khám."
Chủ nhà nhanh chóng gật đầu vì sợ Dương Lâm sẽ đổi ý.
Ở phố Tây Kinh Môn, ai quen biết Dương Lâm đều biết anh ta keo kiệt đến mức nào, nếu bây giờ không nhanh chóng đồng ý, sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Ban đầu căn nhà không đáng bao nhiêu tiền nên việc cho thuê nó chỉ tốn 15.000 nhân dân tệ mỗi năm.