Thật là, biết ngay là cậu ta không tin mà.
Lưu An dùng ngón tay nhanh chóng gõ vài câu.
[Tôi không điên, đó là sự thật. Nhanh đi xem thử đi ở nơi đó có thể làm gì được không.]
Bên kia, Trần Khai sau khi nhận được tin nhắn, không chút do dự tháo kính ra lau sạch.
Đeo lại cặp kính của mình xong, Trần Khai hít một hơi thật sâu.
Đúng vậy, hắn không nhìn nhầm, bà chủ thực sự đã mua tòa nhà đó.
Trần Khai nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ của mình. Những suy nghĩ kỳ lạ của bà chủ cũ luôn khiến hắn không thể hiểu được, nhưng kết quả thường rất tốt. Có lẽ lần này toà nhà đó có điều đặc biệt gì đó hay sao?
Nghĩ đến đây, Trần Khai lập tức hiểu ra.
[Toà nhà đó ở đâu, gửi định vị địa điểm đó cho tôi.]
Nửa giờ sau, hắn chạy đến nơi Lưu An nói, đứng ở dưới một tòa nhà đổ nát bị phủ lên bằng một tấm màn, rơi vào trầm tư.
Cái này……
Công trình bỏ hoang này không thể nói là hoàn toàn không có ưu điểm.
Ít nhất thì nó cũng có nền móng đàng hoàng và một tòa nhà ba tầng đơn giản.
Ngoài ra, nó thực sự không còn gì khác.
Thậm chí, hàng rào sắt tại công trường cũng bị phá hủy hoàn toàn. Không biết nó đã bị bán lấy tiền hay bị gió cuốn đi nữa.
Tóm lại là…
Không có gì cả.
Trần Khai đứng nhìn xung quanh hơn mười lăm phút, nhưng cũng không thấy được chỗ nào tốt.
Mặc dù vị trí tốt nhưng đối với bà chủ mà nói thì có thể mua vài lô đất với vị trí tốt hơn mà, vậy tại sao lại muốn mua nơi này?
Trần Khai cúi đầu bấm mở ảnh đại diện của Lưu An trên điện thoại.
[Bà chủ có nói muốn làm gì với tòa nhà này không?]
Lưu An vừa mới tới hầm để xe, quan sát một chút trước khi lái xe.
Vừa nhìn thấy câu này, hắn biết ngay Trần Khải cũng đang bất ngờ vì ý định này của bà chủ, hắn vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
[Bà chủ nói để cậu xem xét thử xem có thể làm gì được ở đó không?]
Lời truyền lời liền thay đổi nghĩa.
Hồ Trân Trân thực sự có ý để Trần Khai tới xem xét toà nhà này qua một lần, nhưng qua lời của Lưu An, thì Trần Khai lại thấy đây là một bài kiểm tra với hắn.
Không phải bà chủ đang kiểm tra khả năng của mình thông qua tòa nhà này đấy chứ?
Trần Khai càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Hắn gạt bỏ sự chán nản với tòa nhà này, bước ra ngoài, đi xung quanh tòa nhà, cố gắng nhìn ra những ưu điểm từ nhiều góc độ khác nhau.
Hắn không thể nhớ chính xác được mình đã đi dạo xung quanh bao nhiêu lần rồi.
Ngay lúc Trần Khải im lặng nhìn hồi lâu, bên cạnh đột nhiên có người kêu hắn.
"Này cậu gì ơi, muốn ăn mì xào không?"
Hắn quay lại thì thấy một quầy mì xào đang nằm giữa đường, chủ quán thì đang mời gọi hắn.
"Không, cảm ơn."
Không phải là do Trần Khai ghét bỏ. Nửa đời trước của hắn quá nghèo nên chỉ toàn ăn ở những quán lề đường như thế này, đến bây giờ cũng chẳng có thể đếm được mình ăn bao nhiêu lần rồi nữa.