Hắn thực sự không tìm ra được ưu điểm của tòa nhà này, nên trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Căn bản là ăn không vô.
"Tôi thấy cậu đã ở đây rất lâu rồi. Cậu đang tìm gì vậy? Cậu đến tìm lão Trương để mua bánh mì kẹp thịt à? Ông ta không bán ở đây nữa đâu, ông ta đã chuyển đi rồi."
Dì bán mì xào không biết đã hiểu lầm điều gì nên mới giải thích với Trần Khai một lúc lâu.
"Chiều nay có nhiều người tìm đến muốn ăn bánh mì kẹp thịt của lão Trương, xin lỗi nếu tôi có hơi nhiều chuyện một chút. Lão Trương này đã không muốn bán nữa, mà còn muốn kéo tôi theo."
Trần Khai mỉm cười, bình tĩnh nói: "Cho tôi một phần mì xào."
Hắn ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ do bà chủ đưa rồi nhìn xung quanh, chỉ thấy được tầng dưới của tòa nhà này, thậm chí cả bên trong tòa nhà này cũng chật kín những người bán hàng đẩy những chiếc xe nhỏ.
Trần Khải bỗng nhiên bừng tỉnh.
Đây có phải lý do bà chủ mua mảnh đất này?
Cô muốn dẹp hết những quán lề đường xung quanh đây sao?
Không, điều đó không đúng.
Nghĩ đến cách đối nhân xử thế của Hồ Trân Trân với những người bán hàng ven đường ở Tây Kinh Môn, Trần Khai liền bác bỏ ý nghĩ này.
Nếu không phải muốn đuổi đi, thì bà chủ muốn làm gì với tòa nhà này?
Trần Khai bình tĩnh hỏi dì bán mì xào.
"Dì bán ở đây bao lâu rồi? Tối nay náo nhiệt thật đấy."
Dì bán mì nghe vậy lập tức biết rằng hắn chưa từng đến đây.
"Tôi đã bán ở đây được 5 năm rồi, nơi này thuộc khu đất của toà nhà đằng kia, thành phố cũng không quản, nên không cần trả tiền..."
Cô bán mì nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai khác ở xung quanh, rồi thì thầm với Trần Khai.
"Không phải trả phí quầy hàng, ai lại không muốn đến đây kinh doanh cơ chứ?"
Không có gì ngạc nhiên khi có rất nhiều quầy hàng ở đây.
Trong lòng Trần Khai đã hiểu rõ: "Đã 5 năm rồi mà không có ai quản lý sao?"
"Các nhà đầu tư vào tòa nhà này đều đã bỏ trốn. Chính phủ không có tiền để tiếp quản nơi này nên chỉ có thể bán nó với giá cao trong cuộc đấu giá. Có ai chịu bỏ ra một số tiền lớn để mua nơi này cơ chứ? Nên chúng tôi thuận tiện chiếm được món hời."
Sau khi xem xét kĩ nơi này. Trần Khai gãi mặt, quyết định không tiết lộ điều gì cho dì bán mì biết.
"Ở đây có khoảng bao nhiêu quầy hàng vậy?"
Tay chân dì bán mì rất nhanh nhẹn, mì vừa xào xong liền đưa đến trước mặt Trần Khai: "8 xu, cậu có muốn quét mã không?"
Sau khi xác nhận Trần Khai đã thanh toán, dì bán mì mới trả lời câu hỏi vừa rồi.
"Hình như khoảng 30 quầy hàng thì phải, chúng tôi còn trở thành một khu chợ đêm nhỏ khá nổi tiếng đấy."
Trần Khai không hỏi thêm gì nữa, chỉ cúi đầu ăn mì xào.
Dì bán mì chỉ nhìn hắn rồi lẩm bẩm điều gì đó trong miệng.
Dì bán mì cũng chỉ là thuận miệng chào hàng, khi nhìn thấy bộ đồ hắn đang mặc, dì lập tức hối hận.