Giang Thầm đứng phía sau lưng cô quan sát hết mọi việc, cái đầu nhỏ của cậu hiểu rất nhanh, dường như hiểu ra điều gì bỗng dưng trở nên mừng rõ.
Đồng Soái bị Hồ Trân Trân thuyết phục, lần đầu tiên cậu ta chán nản bước vào khuôn viên trường mà không nói gì với Giang Thầm.
Giang Thầm nhìn bóng lưng cậu ta, đột nhiên nắm lấy góc áo của Hồ Trân Trân.
“Mẹ, con hiểu rồi!”
Hồ Trân Trân vừa mới thở phào nhẹ nhõm: ?
Con hiểu gì cơ?
"Chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn hơn và học cách thể hiện bản thân!"
Điều này là đúng, nhưng Hồ Trân Trân luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô nhớ lại cốt truyện, nam chính là người thẳng thắn nhưng loại thẳng thắn này trong mắt người khác lại bị coi là miệng lưỡi độc địa, cũng chính vì miệng lưỡi độc địa của mình mà Giang Thầm không còn giãi bày tâm trạng của mình với bạn thân sau khi trưởng thành nữa.
Hồ Trân Trân sờ mũi chột dạ.
Hiện tại, lối nói độc địa của nam chính trong cốt truyện đang dần được thức tỉnh phải không?
Nhưng mà Giang Thầm bây giờ đã khác hẳn so với cốt truyện cũ, bây giờ cậu đã có hai người bạn tốt cùng nhau chơi đùa, cậu sẽ không giống như trong nguyên tác nữa.
Nghĩ đến đây, Hồ Trân Trân cảm thấy yên tâm.
Nhìn Giang Thầm đi vào cổng trường, Hồ Trân Trân vừa quay đầu lại đã thấy quản gia đáng tin cậy của mình vội vàng bước xuống xe, vấp phải một hòn đá bên đường suýt chút nữa ngã sấp mặt.
“Không ổn rồi bà chủ!"
Tiếng gọi này khiến Hồ Trân Trân hoảng sợ, cô nhanh chóng bước tới đỡ Trần Khai.
"Chuyện gì vậy?"
Chuyện gì xảy ra khiến Trần Khai lo lắng đến vậy?
Trần Khai nắm chặt tay Hồ Trân Trân, nhất thời không quan tâm đến hình ảnh của mình.
"Bà chủ! Bàn đăng ký ở lối vào tòa nhà đang xây dở vừa bị người ta san phẳng!"
"Hả?"
San phẳng?
Hồ Trân Trân nhất thời cảm thấy thế giới này như bộ phim khoa học viễn tưởng, người này không phải voi sao có thể san phẳng nhà xuống đất?
Ngay cả một ngôi nhà sắt tạm bợ cũng có kết cấu chắc chắn, có thể chịu được gió mưa, làm sao bị người san phẳng được?
Chuyện này quá sức không hợp lẽ thường khiến Hồ Trân Trân không nói nên lời hồi lâu.
"Lưu An vẫn ổn chứ?"
Cô chỉ hỏi câu này, khi nhận được câu trả lời là không có ai bị thương, cô trầm mặc thêm một lát.
Trần Khai và cô nhìn nhau không nói gì, hai người đứng đó suốt ba phút, Hồ Trân Trân vẫn không thể tin được.
"Làm sao người này có thể san phẳng ngôi nhà?"
Trần Khai biết rõ tình hình hơn, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Hồ Trân Trân.
"Bà chủ, là người đăng ký nhiều quá!"