Khi Giang Thầm nhìn thấy Đồng Soái ở lớp bên cạnh, cậu có linh cảm rằng mình sẽ phải đối mặt với cậu ta.
Quả đúng là không ngoài dự đoán của cậu.
Sáng hôm nay, Đồng Soái bị Hồ Trân Trân vừa đấm vừa xoa nói chuyện vài câu. Thì Đồng Soái đã mất hết mặt mũi rồi.
Không thể đối phó với người lớn, thì Đồng Soái lại chuyển sang đối phó với Giang Thầm để lấy lại mặt mũi đã mất.
Khi giáo viên thể dục thông báo mọi người có thể tự do hoạt động, thì Đồng Soái lại quay qua đám lớp 2 gọi tên Giang Thầm.
"Giang Thầm, lại đây một chút!"
Từ nhỏ Đồng Soái đã được gia đình chăm sóc rất tốt, nên so với bạn cùng lứa cậu ta có cao hơn đôi chút.
Hiện tại lại hùng hổ kéo qua lớp 2 tìm Giang Thầm, điều này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Hứa Gia Nghĩa cũng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói gì đó với Gianng Thầm, rồi đứng dậy.
Cậu bé bước lên trước giống như gà mái bảo vệ gà con, kéo Giang Thầm về phía sau: "Anh tìm Giang Thầm làm gì?"
"Liên quan gì đến cậu?"
Đồng Soái cau mày, khiến cô bé bên cạnh giật mình, ném bao cát vào tay cậu ta rồi bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại.
Đồng Soái cũng bị cô bé này doạ sợ mà quay đầu lại nhìn. Cậu ta cẩn thận nhìn xung quanh và thấy ánh mắt của giáo viên thể dục đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu ta cố gắng bình tĩnh lại.
"Tôi có chuyện cần nói với Giang Thầm, nên tìm cậu ấy nói vài câu."
Giọng điệu của Đồng Soái trở nên nhẹ nhàng hơn và có phần thân thiện hơn đôi chút.
Nhưng với vẻ mặt đó, thì lời nói này không hề thuyết phục chút nào.
Hứa Gia Nghĩa vẫn còn lo lắng thì đã bị kéo ra phía sau Giang Thầm, cậu vỗ vai cậu bé.
"Không sao đâu, chỉ nói hai câu là xong rồi."
Cậu bước về phía trước thoát khỏi sự bảo vệ của Hứa Gia Nghĩa. Vương Hạo vốn đang im lặng đứng gần đó cũng dẫn đầu đi theo.
Giang Thầm quay lại nhìn cậu bé.
Vương Hạo mặt đối mặt nhìn Giang Thầm: "Sao vậy? Có gì không cho tớ biết được à?"
Hứa Gia Nghĩa không biết đang suy nghĩ cái gì, mà trong mắt đã tràn đầy nước mắt, đi theo Vương Hạo.
Hai người đi theo Giang Thầm và Đồng Soái vào một góc tường.
Giang Thầm gãi đầu, cảm thấy quả thực không có cái gì bí mật, nhưng mà hai người này cứ đòi đi cho bằng được nên đành để hai người đi theo.
Bốn người họ đi đến một góc trống ở sân.
Giang Thầm tiến lên nói: "Nói đi, anh muốn nói gì với tôi?"
Ngày thường, Giang Thầm đều tuỳ ý để Đổng Soái nói, cậu chỉ im lặng cúi đầu rất ngoan ngoãn nghe lời.
Nên Đồng Soái cho rằng có thể tự do sai khiến cậu, nhưng hôm nay cậu lại chất vấn làm cho Đồng Soái có chút bất ngờ.