Tuy nhiên, Đồng Soái cũng nhanh chóng quay trở lại trạng thái bình thường.
Cậu ta cười và nói: "Tôi muốn làm quen với cậu thôi, nên mới nói cho cậu biết sự thật này. Tôi sẽ không nói điều này với người khác đâu."
Không nói mới là lạ.
Cả Đồng Soái và Giang Thầm đều hiểu những lời này đạo đức giả này.
Rõ ràng Đồng Soái không ưa gì Giang Thầm.
Ngày hôm đó, khi Ngô Xảo từ chối lời mời đi chơi với cậu ta thì cậu ta đã nảy ra ý định này.
Đồng Soái biết Ngô Xảo vì chú Ngô nên mới đi chơi với cậu ta, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn rất thích cô bạn xinh đẹp lắm lời này.
Đột nhiên cậu ta cảm thấy cô bé không muốn chơi với cậu nữa, còn xuống lớp hai để tìm một củ cải nhỏ khác. Trong lòng Đồng Soái không thể nhịn được.
Dựa vào cái gì mà tên củ cải nhỏ này lại có thể cướp người bạn của cậu ta cơ chứ?
Trong lòng Đồng Soái cảm thấy không vui, nên có ấn tượng rất xấu với Giang Thầm.
Từ ngày đó, cậu ta bị ám ảnh, bắt chước những lời người lớn nói, sau đó cứ như vậy nói những lời tưởng chừng như là quan tâm nhưng thực chất lại làm tổn thương trái tim Giang Thầm.
"Sáng nay tôi đợi cậu ở cổng trường, nhưng lại bị mẹ kế của cậu hiểu lầm."
Khi Đồng Soái lên tiếng, hai đứa trẻ phía sau cảm thấy rất căng thẳng.
Mặt khác, Giang Thầm đứng ở phía trước lại im lặng không nói một lời nào, vẻ mặt không hề thay đổi.
Đồng Soái nhìn thẳng vào cậu rồi nói tiếp: "Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu. Chẳng lẽ tới việc kết bạn của cậu mà mẹ kế cũng can thiệp sao? Cô ấy có ham muốn kiểm soát cậu mạnh mẽ thật đó."
Mặt Giang Thầm vẫn không có một chút cảm xúc nào: "Xong chưa?"
"Tôi còn chưa nói xong." Đồng Soái nở nụ cười tràn đầy ác ý: "Cậu nghĩ thử xem cô ấy vẫn còn trẻ, mà lại muốn chăm sóc một đứa trẻ không phải con mình sao? Tại sao không để nhà chồng chăm sóc cơ chứ? Không lẽ cô ấy có vấn đề gì sao…"
Câu tiếp theo chưa kịp nói ra đã bị Giang Thầm cắt ngang.
Điều này đã đạt đến giới hạn chịu đựng của cậu.
Giang Thầm đấm vào mũi Đồng Soái, đưa tay ra bắt hắn ngậm miệng lại.
Giang Thầm có phần nhỏ nhắn và gầy hơn so với các bạn cùng trang lứa. Cậu hơi trầm tính, nhưng rất ngoan ngoãn và hiếm khi xung đột với người khác.
Không ai ngờ rằng cậu sẽ đánh người khác.
Bao gồm cả Hồ Trân Trân đang đứng ở phía xa.
Cô đứng sửng sốt vài giây, rồi mới phản ứng lại lập tức lao về phía góc sân.
Giang Thầm ra tay rất dứt khoát. Khi Đồng Soái cúi xuống bịt mũi lại thì cậu mới dừng tay.
"Anh nói ai bị bệnh?"
Lúc này Hứa Gia Nghĩa đang đứng đằng sau mới hiểu được tại sao cậu lại làm như vậy. Không biết trong đầu cậu bé đang nghĩ gì mà nắm lấy cánh tay của Vương Hạo.
"Huhu, tớ biết rằng mối quan hệ hiện tại của cậu ấy và mẹ cậu ấy rất tốt mà."
Vương Hạo không nói nên lời nhưng vẫn dùng tay lau nước mắt cho Hứa Gia Nghĩa.