Hồ Trân Trân cười nói: "Cơ hội để xem phim thần tượng ngoài đời thực như thế này thật sự không có nhiều đâu."
Trần Khai dừng lại một chút, bất đắc dĩ đẩy mắt kính lên: "Không có bộ phim thần tượng nào mà nam chính bốn mươi tuổi cả."
"Vậy thì đây là một vở kịch trung niên cẩu huyết." Hồ Trân Trân nhún vai: "Gọi cho bác sĩ Chu đi cùng chúng ta, đến đó xem thử mọi chuyện thế nào, Ôn Lệ vẫn còn đang bệnh đấy."
Giang Thầm đang thành thật ngồi bên cạnh cô ăn dâu tây, nghe vậy thì giơ tay: "Mẹ ơi, con cũng muốn đi!"
Trần Khai nhìn thấu ý đồ của bà chủ nhà mình, nhưng không nói một lời nào, im lặng kêu Lưu An chuẩn bị xe.
Nếu bà chủ đã muốn xem trò vui, thân là cấp dưới bọn họ đương nhiên sẽ làm hài lòng rồi.
Hơn nữa, hắn cũng muốn xem vở kịch này.
Đợi khi bọn họ đến nơi, thì vở kịch này đã gần kết thúc.
"Con mẹ nó, đôi cẩu nam nữ các người đều là những kẻ vô lương tâm."
"Tôi coi cậu là anh em tốt, thế mà cậu lại dám mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi!"
"Còn cái thể loại ăn cây táo rào cây sung như mày, thế mà lại đi nhận kẻ thù làm cha, tao là ba mày mà mày còn chưa thèm quan tâm tao lấy một lần, trong suốt thời gian qua tao đã đối xử tốt với mày như vậy, tất cả đều như nuốt hết vào bụng chó rồi à!"
Trong phòng chỉ nghe được tiếng của Đổng Thụ, nghe qua thì hắn đang chiếm ưu thế về lý lẽ.
Nếu không phải Hồ Trân Trân biết rõ hắn có con riêng cùng hai người phụ nữ khác, nói không chừng cô cũng cảm thấy thông cảm cho hắn.
Trong phòng không ai ngắt lời hắn cả, để hắn tuỳ ý mà phát tiết.
Nhưng Hồ Trân Trân không thích hắn phát điên lên như vậy, càng không thích nghe cái giọng nói đó của hắn, cô gõ nhẹ cửa rồi mở cửa ra.
"Này! Đồng tổng, sao anh lại vào nhà tôi vậy? Tôi cảnh cáo anh đừng có mà quậy ở nhà của tôi."
Đồng Thụ quay đầu lại thì thấy cô, lửa giận liền xông lên não.
Hắn chỉ thẳng vào mặt Hồ Trân Trân rồi chửi: "Đều là do mày. Mày hại tao tan nhà nát cửa, nếu không có mày..."
Nếu không có cô, Đổng Soái sẽ không bao giờ thoát ra khỏi sự kiểm soát hắn, Ôn Lê đang ốm yếu bệnh tật kia cũng sẽ không có cơ hội rời khỏi nhà họ Đồng.
Đáng tiếc hắn còn chưa nói hết nửa câu sau, Đồng Thụ đã bị Lưu An ấn mặt xuống đất.
"Đồng tổng, chúng ta làm rõ một chút nhé. Hiện tại, ngài là nghi phạm xông vào nhà dân cướp bóc đấy. Đừng có chỉ tay vào bà chủ của tôi, khéo tôi lại nghĩ ngài muốn tấn công bà chủ, sau đó tôi có đánh ngài thì cũng là phòng vệ chính đáng."
Mặt Đồng Thụ bị đè xuống đất, nửa khuôn mặt hắn bị ấn xuống đất, cho dù có muốn mắng cũng không thể mắng được.