Sau đó Hồ Trân Trân đi vào rồi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.
"Bác sĩ Chu, ông vào phòng xem xét. Đừng để ảnh hưởng tới bệnh tình của Ôn Lê."
Bác sĩ Chu đang đứng xem náo nhiệt ngoài cửa nghe được mệnh lệnh của cô liền đi vào: "Vâng, bà chủ."
Bước chân bác sĩ Chu tiến vào phòng, nhưng ánh mắt hóng hớt vẫn không hề rời khỏi người Đồng Thụ.
Quang minh chính đại xem náo nhiệt.
Mặt mũi nửa đời của Đồng Thụ đều mất sạch trong hai ngày. Hắn cố vùng vẫy nhưng bị Lưu An giữ chặt xuống đất không cách nào cử động được. Hắn chỉ có thể không ngừng dãy dụa trừng mắt nhìn Đỗ Sơn mà thôi.
Miệng của hắn phát ra những âm thanh mơ hồ, nhưng cố gắng hết sức mới có thể nói hết một câu.
"Tôi coi cậu là anh em tốt, có xứng đáng không?"
Đỗ Sơn bước tới trước mắt hắn nhưng vẫn im lặng không nói lời nào, để mặc hắn mắng chửi.
Khi nghe được câu hỏi của Đồng Thụ, anh ta chỉ thở dài rồi cất giọng trả lời.
"Xứng đáng."
Giọng anh ta rất kiên quyết. Đồng Thụ không ngờ anh ta sẽ trả lời như vậy, hắn bắt đầu cố gắng vùng vẫy trong tức giận.
Đỗ Sơn năm nay đã bốn mươi tuổi, anh ta chăm sóc bản thân khá tốt lại thường xuyên tập thể dục, nên dáng người rất giống những người đàn ông trẻ tuổi thậm chí còn đẹp hơn ấy chứ.
Anh ta cụp mắt xuống, nhìn Đồng Thụ đang bị đè trên mặt đất rồi thở dài.
"Ở quê thường tảo hôn, hai người mới có mười mấy tuổi đã kết hôn, tính đến bây giờ hai người đã kết hôn được mười tám năm."
*Tảo hôn: kết hôn sớm hơn quy định của pháp luật.
*Tảo hôn: kết hôn sớm hơn quy định của pháp luật.
"Tôi thích Ôn Lệ 15 năm. Nhưng chưa từng nói và làm một số hành vi vượt quá giới hạn với cô ấy. Nên tôi cảm thấy không thẹn với lương tâm, cũng xứng đáng."
Anh ta đứng dậy, bước đến cửa phòng ngủ chính rồi đóng cánh cửa đang mở lại.
"Chính cậu mới là người có lỗi với A Lệ."
Anh ta quay người lại, nói với Hồ Trân Trân: "Hồ tổng, phiền ngài dẫn hai đứa nhỏ tránh đi chỗ khác. Tôi còn có chuyện muốn nói với hắn."
Có vài lời nói đúng thật là không thích hợp để những đứa nhỏ nghe thấy.
Hồ Trân Trân hiểu được ý anh ta, nói nhỏ với Giang Thầm: "Tiểu Thầm, con có muốn lên phòng chơi cùng với Đồng Soái một lúc không?"
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy tay của Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân thấy cậu hiểu lầm ý mình, liền thì thầm vào tai con mình.
"Con đi trước đi, mẹ ở lại xem náo nhiệt một chút."
Giang Thầm buông tay cô, rồi đi theo Đồng Soái lên phòng.
Đỗ Sơn cũng không để ý đến Hồ Trân Trân ở lại xem náo nhiệt.
Bọn trẻ vừa vào phòng, anh ta liền nói gì đó với Lưu An.