Lưu An buông tay ra, trong nháy mắt Đồng Thụ lại bị Đỗ Sơn túm cổ áo nhấc bổng lên.
"Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
Đỗ Sơn vừa nói xong thì giáng một nắm đấm xuống mặt Đồng Thụ.
Trong lòng Đồng Thụ tràn ngập lửa giận, bình thường hắn ta chưa phải chịu khuất nhục như thế này cả.
Ôn Lệ vì hắn mà bệnh tình càng nặng, Đồng Thụ còn nhân lúc đó mà dùng tiền nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài, thậm chí người phụ nữ đó còn sinh con cho hắn, còn đến trước mặt cô ấy gây rối.
Khi Đỗ Sơn biết được điều này thì trong lòng lửa giận ngút trời, quyết định viết đơn từ chức.
Người anh ta trân quý nhất ở trong lòng Đồng Thụ lại không đáng một đồng nào, vậy thì anh ta sẽ chờ đến khi bọn họ ly hôn rồi chăm sóc thật tốt cho cô ấy.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Sơn có ý nghĩ như vậy.
Nhưng anh ta không ngờ ngày đó lại đến muộn như vậy, Đồng Thụ trực tiếp sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, đem Ôn Lệ nhốt ở biệt thự.
"Cặn bã!"
Đỗ Sơn cứ tung hết cú đấm này rồi đến cú đấm khác, hoàn toàn không nể tình bạn bè bấy lâu nay mà nhẹ tay với Đồng Thụ.
Đồng Thụ bị đấm hai phát, khi hắn kịp phản ứng lại thì nhanh chóng bắt đầu đánh trả.
Nhưng hắn đã sống trong nhung lụa nhiều năm, không còn là tên nhóc làm ruộng như trước nữa, Đỗ Sơn chỉ mới dùng hai cú đấm đã hạ đo ván hắn.
"Cô ấy và cậu đã cưới nhau gần hai mươi năm, thế mà cậu lại muốn giết cô ấy, mẹ nó cậu có còn là con người không!"
Đỗ Sơn cứ mắng một câu thì lại đánh một câu, cứ thế hai người đàn ông trung niên dùng hết sức lực hướng về đối phương mà đánh.
Hồ Trân Trân đã sớm nhanh chân tránh sang một góc trong phòng khách.
Trần Khai đứng trước mặt cô, để bà chủ có thể an toàn mà tiếp tục xem náo nhiệt.
Khuôn mặt cả hai đều thâm tím, hốc mắt Đồng Thụ có những tia máu, khóe miệng Đỗ Sơn thì có những vết đánh phiếm hồng, trông có vẻ rất chật vật.
Hồ Trân Trân nhìn tình huống trước mặt, cô nghĩ chuyện này hơi nghiêm trọng, nên kêu Lưu An lên ngăn lại.
Không ngờ tiếng hai người đánh nhau đã làm phiền đến Ôn Lệ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Cô đã chi một số tiền rất lớn để làm bức tường cách âm ở phòng ngủ chính.
Đây vốn là một lợi thế rất lớn, nhưng lúc này căn phòng đó lại giấu đi tiếng bước chân của Ôn Lệ đang từ trong phòng đi ra ngoài này.
May mắn thay, bác sĩ Chu nhanh nhẹ mà ho khan một cái để báo hiệu.
Hồ Trân Trân nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía phòng ngủ chính, lập tức kêu Lưu An.