Căn bệnh này của Ôn Lệ, cũng là do thời điểm bọn họ vừa mới có chút tiền, cô ấy đã chọn một mình gánh hết những phần nặng nhọc nhất, ngày đêm ở nhà máy làm việc liên tục.
Tiếng của điện thoại vang lên, Đồng Thụ cúi đầu nhìn xuống, thì đó là tin nhắn từ tình nhân hắn nuôi ở bên ngoài.
[Thực phẩm Đồng Thụ xảy ra vấn đề lớn như vậy, có phải anh đang gặp vấn đề tài chính không? Thằng bé Tiểu Văn cần có tiền để đi học, anh yêu, anh đưa em trước 200.000 tệ được không?]
Trước mắt là tin nhắn của tình nhân.
Còn bên tai lại vang lên giọng nói của Ôn Lệ.
"Tôi không lấy biệt thự, cũng không lấy bất cứ tài sản gì cả, tất cả đều là của anh. Từ nay về sau tôi và anh sẽ không còn quan hệ gì nữa, chi phí nuôi nấng Tiểu Soái anh cũng không cần đưa tôi, chỉ cần về sau anh coi chúng tôi như người xa lạ là tốt rồi."
Tất cả điều này đều thật nực cười.
Hắn giống như một kẻ hèn hạ mất hết tất cả.
"Đừng nói nữa, anh đồng ý ly hôn."
Lời này vừa nói ra, cũng không cần Ôn Lệ phải nói thêm gì nữa, Đỗ Sơn gấp gáp đến mức chờ không được mà đưa đơn ly hôn tới trước mặt hắn.
Ôn Lệ đã chuẩn bị tốt mọi thủ tục từ trước.
Đồng Thụ nhìn chằm chằm vào ô có tên mình.
Đồng Soái ở trong phòng nghe trộm đã lâu đến bây giờ cậu bé mới dám bước ra.
Đồng Thụ ký tên xong rồi nhìn cậu bé một cái, thì phát hiện đứa con trai ở nhà luôn ngang ngược với mình nay lại rất ngoan ngoãn.
Đột nhiên hắn cảm thấy có chút hối hận, nhưng lại không rõ mình hối hận điều gì.
Hắn buồn bực bước ra ngoài, trong lòng chỉ cảm thấy trống rỗng và cô đơn.
Điện thoại vẫn rung, Đồng Thụ lấy ra xem.
[Anh yêu, anh có thể đến thăm Tiểu Văn được không? Hình như thằng bé cảm thấy khó chịu trong người.]
Đồng Thụ liền lấy lại tinh thần.
Đúng vậy, hắn không hề mất đi tất cả, hắn vẫn còn người tình và đứa con của họ.
Cho dù tình nhân có yêu tiền của hắn đi chăng nữa, thì sau nhiều năm qua lại chắc chắn vẫn có tình cảm.
Đồng Thụ như muốn chứng thực suy nghĩ trong lòng mình nên chạy thẳng tới căn hộ của tình nhân, hắn vẫn dành rất nhiều tình cảm cho tình nhân. Vừa vào cửa hắn đã trao cho cô ta một nụ hôn nồng cháy.
Đồng Thụ muốn tìm lại sự tự tin từ cô ta.
"Tiểu Văn như thế nào rồi?"
"Thật ra không có gì đâu, thằng bé chỉ cảm nhẹ uống thuốc xong thì đi ngủ rồi."
Người phụ nữ ngồi đang được ôm trong lồng ngực, bàn tay không thành thật mà thăm dò khắp mọi nơi.
"Còn không phải do em nhớ anh hay sao, không còn cách nào khác nên mới dùng cách này để gọi anh đến." Cô ta bĩu môi giả vờ giận dỗi: "Đã lâu rồi anh không đến đây đấy."