Rõ ràng hôm qua Đồng Thụ có tới, nhưng nghe được câu nói này của tình nhân hắn cảm thấy rất vui.
Hắn ôm lấy người phụ nữ và nói: "Anh đã ly hôn rồi. Từ giờ trở đi, chúng ta có thể công khai mà ở bên nhau. Bây giờ em có thể đến sống ở nhà họ Đồng rồi, sẽ có bảo mẫu chăm sóc em."
Tình nhân mỉm cười rất vui vẻ nhưng vẫn chưa đồng ý với hắn.
"Chuyện chuyển nhà đợi dịp khác lại nói tiếp, em sợ những người khác sẽ nói vào nói ra."
Điều Đồng Thụ coi trọng nhất chính là mặt mũi, nếu là hắn của trước kia khi nghe được lời nói này thì sẽ thay đổi ý định của mình liền.
Nhưng hiện tại tình thế đã khác, hắn đã mất hết thể diện trước bàn dân thiên hạ rồi, tình hình nhà máy hiện tại cũng không mấy lạc quan, có khả năng phá sản bất cứ lúc nào.
Mặt trong mặt ngoài đều nát hết rồi, nên hắn cũng không để bụng chuyện này nữa.
"Haizz! Em sợ cái gì? Kêu em đến sống thì cứ đến đi."
Đồng Thụ vẫn như thói quen ngày thường, cương quyết ra lệnh cho tình nhân của hắn.
Căn bản là cô tình nhân này không muốn rời đi chút nào, thấy chiêu này không có tác dụng, liền giả vờ quan tâm đến những vết thương trên mặt hắn: "Anh bị sao vậy? Để em đi lấy thuốc bôi lên cho anh."
Sự dịu dàng của cô ta, đã làm cho người đang cô đơn tịch mịch như Đổng Thụ rất cảm động.
Rõ ràng hắn có hai người tình, cả hai đều sinh con cho hắn, nhưng hắn luôn đến căn nhà này vì cô ta luôn có thể dành sự quan tâm cho hắn vào những thời điểm hắn cần nhất.
Đồng Thụ nhớ đến tin nhắn trên Wechat của cô ta.
"Em vừa nhắn trên Wechat nói học phí của Tiểu Văn còn thiếu bao nhiêu?"
Tình nhân đang bôi thuốc lên khóe miệng hắn, thổi nhẹ rồi chậm rãi nói: "Còn thiếu 50.000 tệ, nhưng em muốn anh đưa em 200.000 tệ."
Đồng Thụ cau mày.
Ngón tay của tình nhân đặt lên giữa chân mày hắn, sau đó vuốt phẳng nếp nhăn.
"Đừng cau mày như vậy, có nguyên nhân nên em mới làm thế."
"Tình hình trong nhà máy bây giờ không lạc quan lắm, nếu có chuyện gì thì anh còn phải mất một số tiền lớn. Bây giờ em làm như vậy là vì lợi ích của anh."
Mùi hương của người phụ nữ lan tỏa khắp nơi, lấn át mùi của thuốc.
"Ngoài tiền học phí, nếu anh đưa cho em thêm một ít tiền, chúng ta vẫn có thể sinh sống khi nhà máy phá sản."
Những lời này khiến lòng Đồng Thụ mềm nhũn.
Hôm nay hắn gặp rất nhiều người, nhưng không có ai quan tâm đến tương lai của hắn.
Hắn đã chịu đủ những lời trách móc rồi, chịu đủ sự xem thường của người khác rồi, chịu đựng mọi chuyện quá đủ rồi.
Chỉ có tình nhân này mới là người thật sự quan tâm hắn, là người duy nhất để hắn ở trong lòng.