“Khu phía Bắc là địa bàn của anh Trương một tay dựng lên, là ai không có mắt nhìn mà chọc đến anh Trương vậy, hôm nay bọn em sẽ thay anh xả giận.”
“Xuất phát! Đến Tây Kinh Môn thôi!”
Bọn họ không ỷ mình đông người, mà tuỳ ý làm loạn.
Ít nhất ở khu Bắc người gặp không trốn anh ta, nhưng cũng không ai dám trêu chọc cả.
Trong văn phòng, thư ký nhìn thấy Trương tổng đi rồi liền lấy điện thoại ra thật nhanh.
[Anh ơi, không hay rồi, Trương tổng dẫn người đến Tây Kinh Môn gây sự.]
Lúc Dương Lâm đang ăn cơm thì nhận được tin nhắn của em gái mình.
Vừa thấy tin tức này, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
[Đàm người ở khu bắc kia sao?]
[Đúng vậy, Trương tổng đã dẫn họ đi rồi.]
Thư kí thấy Lý tổng từ trong phòng bước ra, thì nhanh chóng cất điện thoại đi, giả vờ nghiêm túc làm việc.
“Đem đơn báo giá đã đóng dấu lúc trước với Hồ tổng đưa tới văn phòng tôi.”
Cũng may Lý tổng không chú ý đến cô ta, chỉ nói một câu này rồi quay người đi về phía văn phòng của mình.
Thư kí thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục nhắn tin cho Dương Lâm.
[Anh ta còn mang theo rất nhiều người nữa.]
Cô chỉ biết được nhiêu đó thôi.
Dương Lâm nói lời cảm ơn em gái mình xong, cơm cũng không buồn ăn nữa, lập tức đứng lên đi gọi điện thoại báo cho Hồ Trân Trân biết.
“Bà chủ, hình như có người muốn đến gây rối thì phải.”
Gần đây trường tiểu học Bắc Quan đang diễn ra kỳ thi cuối kỳ, nên ngày nào Giang Thầm cũng phải thi cả, Hồ Trân Trân cũng giảm bớt số lượng công việc của mình lại, để có thời gian ở bên cạnh cậu.
Lúc nhận được điện thoại của Dương Lâm, thì Hồ Trân Trân đang chuẩn bị cắm hoa vào bình.
“Ai tới gây rối?”
“Bà chủ có biết đám người ở khu phía Bắc không, chính là ông chủ của mảnh đất gì đó.”
Dương Lâm vừa nói đến khu phía Bắc, thì Hồ Trân Trân đã biết ai đến tìm mình gây rối rồi.
Mới nói chuyện cách đây không lâu, nên Hồ Trân Trân chưa quên Trương tổng đó được đâu.
“Sao cậu biết được anh ta đến đó gây rối, anh ta tới đó rồi sao?”
Dương Lâm thấy Hồ Trân Trân không mấy quan tâm đến tình hình hiện tại, trong lòng cảm thấy rất sốt ruột: “Tôi có em gái đang làm thư ký cho anh ta, sau khi biết được chuyện đó con bé liền thông báo cho tôi.”
Dương Lâm kể tóm tắt, rồi lại giải thích tính nghiêm trọng của sự việc này.
“Bà chủ, trước đây vị Trương tổng đó là một giang hồ khét tiếng ở khu phía Bắc đấy, mấy năm nay anh ta rửa tay gác kiếm nên mới hạ thủ lưu tình như vậy, chúng ta đã chọc giận anh ta, thì anh ta sẽ kéo đàn em mình đến gây rối đấy chúng ta không thể xem nhẹ chuyện này được đâu!”