Dương Lâm lo lắng nhắc nhở Hồ Trân Trân.
Đúng thật là cô không ngờ vị Trương tổng này trước đây lại là người giang hồ đấy.
Vẻ bình tĩnh trên mặt Hồ Trân Trân đã biến mất, cô cẩn thận suy nghĩ mình nên làm gì bây giờ.
Cho anh ta tiền sao? Không bao giờ.
Làm như vậy chỉ khiến anh ta càng tham lam hơn rồi về sau càng thêm kiêu ngạo, tiếp tục dựa vào điều đó để uy hiếp Hồ Trân Trân mà thôi.
Báo cảnh sát thì cần phải có lý do chính đáng.
Trước mắt Trương tổng còn chưa làm gì, nhưng nếu chờ đến khi anh ta làm thì báo cảnh sát cũng đã muộn.
Hồ Trân Trân nheo mũi mình một cái, hỏi Tiểu Kim.
[Tiểu Kim, hiện tại tài khoản tao còn lại bao nhiêu tiền?]
Hồ Trân Trân muốn hỏi tài sản hệ thống, không bao gồm mấy sản nghiệp kia của cô.
[Còn 730 triệu tệ, thưa chủ nhân!]
730 triệu tệ sao, vậy là đủ rồi.
“Trần Khai, mang vali hành lý lên đây, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
Trần Khai theo bản năng đi đến kho ngay lập tức, nhưng khi nhìn thấy một đống vali thì mới nhớ ra mình đã quên hỏi bà chủ muốn lấy vali nào.
Hắn đem hết mười cái vali ra.
“Bà chủ, chúng ta lấy mấy cái để mang đi?”
Hồ Trân Trân nghĩ cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nói: “Toàn bộ!”
Trần Khai không biết cô muốn làm cái gì, động tác nhanh chóng bắt đầu dọn vali.
Vì vali quá nhiều nên họ phải đi hai xe mới có thể chứa hết được.
Trừ bỏ Lưu An ra, Trần Khai còn kêu Tiểu Ôn làm tài xế lái một chiếc xe khác, chuyên chở đóng vali đó.
“Bà chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đường Tây Kinh Môn, nhưng trước khi đến đó chúng ta sẽ đi đến một nơi khác trước.”
Lúc này, người của Trương tổng đã đến đường Tây Kinh Môn.
Sáu chiếc xe hơi nhỏ giống nhau y đúc cùng dừng lại một chỗ thật sự rất chói mắt, đã vậy còn có hơi hai mươi mấy người xuống xe, tay người nào người nấy cũng đều có hình xăm, người xung quanh thấy được nên cũng tự giác tránh đi.
Xe của bọn họ dừng ngay cạnh bệnh viện.
Dì Lý mới dẫn con mình khám bệnh xong, đứa con nhỏ của bà thấy một đám người chuẩn bị đi vào nên tò mò, hỏi bà: “Mẹ, những người đó định làm gì vậy?”
Dì Lý ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng ấn ngón tay của con mình xuống.
“Đi đi đi, chúng ta về nhà.”
Cho dù đã rửa tay gác kiếm hai năm, nhưng khí chất lưu manh trên người Trương tổng vẫn không thể xoá bỏ được.
Anh ta nghe được cuộc đối thoại của đôi mẹ con bên cạnh, cười khinh bỉ một tiếng.
“Hôm nay chúng ta sẽ đứng canh trước cửa bệnh viện, để xem ai còn dám vào đây khám nữa hay không.”
Lời này vừa ra, những người định vào bệnh viện khám bệnh cũng nhanh chóng rời đi.
Họ không muốn chọc vào những người này.