Nhưng một màn giằng co này cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Quần của hắn cũng bị một ông chú khác nhắm đến.
Những người phụ nữ còn biết ngượng ngùng mà không nhắm đến quần hắn, nhưng ông chú này thì không nghĩ nhiều đến chuyện đó, bởi trong mắt ông ấy chiếc quần này chính là tiền, là tiền đấy.
Cứ như vậy liền có vài người bao vây hắn, đánh hắn bầm dập rồi cuối cùng lột sạch hắn luôn..
Lúc bị những người này vây quanh rồi lột sạch, tên đàn em này thẹn quá hóa giận mà chửi ầm lên.
Nhưng trên người hắn không còn quần áo nữa, đối với những người xung quanh thì hắn đã hết giá trị rồi nên đành tản ra kiếm những tên côn đồ còn mặc quần áo khác.
Tên đàn em bị mọi người lột sạch trần truồng đứng giữa đường, sự nhục nhã bao quanh lấy hắn.
Hắn muốn trốn khỏi nơi này, những người đó không còn quấn lấy hắn để lấy quần áo đổi tiền nữa nhưng họ vẫn không chịu cho hắn đi.
Lúc này hắn chỉ muốn che đi những nơi riêng tư của mình mà thôi.
Tên đàn em lấy tay che những phần nên che, chạy cũng buồn chạy nữa, ngay cả động đậy thân thể cũng không thèm động, cứ như thế hắn bị một đám người xô ngã xuống đường đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên vì giận dữ.
Các anh em của hắn cũng chẳng tốt hơn hắn là bao.
Không bao lâu sau, trên đường liền xuất hiện rất nhiều người đàn ông trần như nhộng.
Đối với cảnh tượng làm mất hết thuần phong mỹ tục như vậy, không ít những ông bố bà mẹ đứng xem náo nhiệt dùng tay che mắt con gái mình lại, còn có người trực tiếp kéo con về nhà luôn
Sau đó họ mới quay trở lại tham gia cuộc chiến này.
Trong mắt bọn họ Trương tổng chính là người đáng giá nhất.
Khí chất của anh ta rất mạnh mẽ, trên tay đeo một chiếc nhẫn, khi bị đánh trúng sẽ rất đau, nên ban đầu không có ai dám lại gần.
Chú Vương bán trái cây là người đầu tiên đến khiêu chiến với Trương tổng, khi ông duỗi tay nắm lấy một góc áo sơ mi của Trương tổng thì liền bị anh ta dùng một đòn đấm thẳng vào mặt, chiếc nhẫn sắc bén trong tay anh ta đấm thẳng vào mặt chú Vương, da nhanh chóng bị rách chảy ra một chút máu.
Vừa thấy máu, đám người đang chuẩn bị xông lên đột nhiên lại chùn bước.
Mà chú Vương bị đấm như thế thì càng trở nên điên cuồng hơn.
Ông ấy đã đổ máu, nhưng vẫn chưa lấy được một món quần áo nào để đổi tiền cả, chẳng phải là lỗ lớn hay sao?
Với ý nghĩ đó chú Vương cũng không còn thấy sợ nữa: “Lão Lý, chúng ta cùng nhau lên xử tên này, nó đáng giá nhất đấy!”
Người ông kêu chính là ông chú bán thịt heo bên cạnh.