Chú Lý bán thịt heo này nặng hai trăm cân, ngày thường phải giết mổ heo liên tục nên cánh tay có sức mạnh rất lớn, không nói một lời nào chú Lý liền đi lên trước chế ngự người trước mặt mình làm cho người đó có muốn động đậy cũng không làm gì được.
“Tới đi lão Vương lấy đồ của tên nhóc này, chúng ta mỗi người hai món.”
Hồ Trân Trân thực sự rất hào phóng, chỉ cần là trang sức trên tay Trương tổng cô cũng tính với giá 100.000 tệ luôn.
Anh ta phòng vệ nên muốn né sang bên trái nhưng lại bị Chú Lý bẻ một ngón tay khiến anh ta rên la trong đau đớn, chiếc nhẫn sắt anh ta dùng để tự vệ đã trở thành một cục tiền trong mắt người khác, các ngón tay anh ta đều bị lôi lôi kéo kéo, tất cả trang sức đều bị lấy đi.
Trong lúc đó, anh ta còn nghe một bà cô nào đó nói rằng.
“Tên côn đồ nãy cũng quá nghèo đi, ngay cả nhẫn cũng là nhẫn sắt, trên người còn chẳng có đồ nào có giá trị nữa.”
Anh ta đang bị chú Lý đè trên mặt đất thì nghe được lời này thì suýt chút nữa đã hộc máu chết tại chỗ luôn.
Anh ta vì muốn đến đây gây chuyện đánh nhau nên mới cố tình mang chiếc nhẫn sắt để khi đánh có thể tăng mức sát thương, nhưng tại sao qua miệng bà thím bán đồ ăn này thì anh ta lại trở thành một người nghèo kiết xác chứ..
Cả đời này của Trương Trường Lộ, còn chưa từng bị người nào chỉ thẳng vào mặt anh ta nói anh ta nghèo cả, bởi vì khi nhìn thấy mặt anh ta những người đó sẽ hoảng sợ đến mức không dám nói gì hết.
Lúc bị chú bán thịt heo này đè xuống đất, sự phẫn nộ trong Trương Trường Lộ thậm chí còn lớn hơn gấp nhiều lần so với sự xấu hổ hiện tại của anh ta, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Hồ Trân Trân.
Anh ta không ngờ rằng chút tính toán này của anh ta cũng không thể thành công.
Những người đến tìm Hồ Trân Trân để nhận thưởng cũng quá nhiều rồi, họ bao vây Hồ Trân Trân, trong tay thì vẫn đang cầm quần áo của Trương tổng.
Hồ Trân Trân cao không đến 1m7 nên bị đám người này che lấp hoàn toàn, ngay cả Trương tổng đang phẫn nộ nhìn cô thì lại không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Trương Trường Lộ nhìn tình huống trước mặt, trong lòng lại nghĩ ra được một ý tưởng xấu xa.
Đám người này điên cuồng như vậy, vừa nghe đến tiền là chuyện gì cũng dám làm, nếu trong tình thế hỗn loạn như bây giờ mà Hồ Trân Trân đem vali tiền đó ra, có khi bọn họ sẽ tranh đoạt ẩu đả lẫn nhau!
Với suy nghĩ này Trương Trường Lộ vẫn chưa rời đi mà ở lại xem náo nhiệt.