Tên đàn em nhớ lại tình huống lúc đó thôi cũng đã thấy xấu hổ rồi.
“Nói rằng nếu ai lấy được một món quần áo trên người bọn em thì sẽ được 50.000 tệ.”
Lý tổng đỡ trán, bất đắc dĩ lên tiếng: “Sau đó mấy cậu đều bị lột sạch đồ sao?”
Tên đàn em gật đầu, sau đó cúi đầu lắp bắp nói tiếp: “Sau khi bị lột sạch, thì bọn em vội vàng chạy lên xe trước để chuẩn bị bỏ trốn, nhưng những người còn lại và anh Trương vì quá chậm nên không kịp lên xe thì cảnh sát đã đến rồi.”
Lý tổng ngắt lời cậu ta: “Nói cách khác cảnh sát đã bắt Trương Trường Lộ đi vì lý do này đúng không?”
“Hẳn là vậy.”
Sau khi biết được mọi chuyện, Lý tổng vẫn thấy bất an như cũ.
Nhiều người trong số đó đều là những người anh em đi cùng họ từ rất lâu rồi, nên không thể xem là người ngoài được.
Lý tổng không thể che giấu sự bất an của mình được nữa, hắn hỏi tiếp: “Các cậu nói thử xem cảnh sát có vì vụ Trương Trường Lộ bị bắt giam này, mà điều tra ra được tất cả mọi chuyện trước đây chúng ta từng làm không?”
Mấy tên đàn em nhìn nhau, ai cũng cảm thấy rất lo lắng.
“Anh Lý, nếu bọn họ điều tra được thì làm sao bây giờ?”
“Nếu cảnh sát điều tra ra thì cậu nghĩ luôn đến việc kiếm mồ chôn là vừa rồi.”
Lý tổng thẳng thắn nói ra tình huống xấu nhất, sau đó hắn rít một hơi thuốc cuối cùng, rồi quăng tàn thuốc xuống đất và dẫm nát nó.
“Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, phải trốn khỏi đây thôi.”
Lời nói này của hắn đã cho mấy tên đàn em một chút hy vọng: “Anh Lý, bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?”
Đều là người cùng chung một thuyền, những tên đàn em này vẫn còn giá trị lợi dụng nên Lý tổng tính mang bọn họ đi trốn cùng luôn.
Hắn mở tủ sắt trong văn phòng ra, đem balo hắn đã sớm chuẩn bị ra ngoài.
Mọi người đều biết trong đó chứa gì, nên ai cũng phụ giúp hắn một tay.
Chúng ta đi trước đi, có gì trên đường đi lại nói tiếp.”
Nhân lúc đêm khuya, chiếc xe xuất phát từ khu phía Bắc đi đến một nơi khác.
Ở đây không có nhiều con đường để lựa chọn, bất luận thế nào bọn họ cũng phải đi ngang qua thành phố H.
Khi trời tờ mờ sáng, thì chiếc xe cũ nát này cũng từ từ tiến vào thành phố H.
Bọn họ đến một cửa hàng quần áo đang vắng khách, mỗi người mua hai bộ quần áo để tiện cho việc ngụy trang hơn.
Chủ tiệm vừa nhìn bọn họ một cái, thì đã bị Lý tổng mắng cho một câu.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Không thấy đàn ông đi mua quần áo bao giờ à!”
Chủ tiệm lắc đầu phủ nhận rồi nhận tiền, còn chưa kịp đưa tiền thừa thì bọn Lý tổng đã rời đi.