Ông càng nghĩ càng thấy hơi cấn cấn, hình như mấy người này hơi quen mắt thì phải.
Chờ lúc lấy điện thoại ra xem video thì chủ tiệm mới vỗ đùi nhận ra: “Cái này!”
Lý tổng bị tên chủ tiệm kia nhìn chằm chằm đến mức hoảng sợ, khi lên xe hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại được: “Đi, đi mau lên, hướng về Tây Bắc của thành phố Q.”
Mặc dù xe đã chạy rất nhanh rồi nhưng dọc đường đi vẫn không có một chút gió nào thổi qua, điều này khiến Lý tổng càng thêm bất an hơn.
Tới giữa trưa, mấy tên đàn em cũng đã đói bụng, bọn họ dừng tại khu giáp ranh giữa thành phố H và thành phố Q để ăn cơm.
Thật ra Lý tổng cũng rất đói bụng, nhưng cảm giác bất an này cứ bao trùm lấy hắn, nên hắn không muốn ăn gì cả.
Tên đàn em bưng chén mì cho hắn, an ủi nói: “Chúng ta đã đi xa như vậy rồi, cho dù cảnh sát có muốn bắt chúng ta thì họ cũng không thể theo kịp chúng ta đâu.”
Lý tổng hiểu rõ điều này bởi bọn họ đã đi hơn một trăm cây số rồi, cho dù cảnh sát thành phố S có đuổi theo thì cũng không bắt kịp bọn họ.
Chỉ có nghĩ như vậy thì hắn mới có thể yên tâm ăn uống được.
Chỉ tiếc rằng khi hắn vừa mới ăn được một đũa mì thì bị một tiếng “Hành động!” làm cho hoảng sợ.
Lúc bị đè lên tấm kính xe, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều điều
Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại sự nghi ngờ mà thôi.
Bọn hắn đã chạy xa như vậy rồi mà, thì tại sao có thể bị bắt được chứ?
Con đường áp giải bọn họ về thành phố S rất dài, nhóm cảnh sát liên tục thay phiên nhau lái xe, để tránh sự mệt mỏi khi phải lái xe đường dài
Lý tổng ngồi ở ghế sau xe cảnh sát chờ có người giải đáp được sự nghi hoặc trong lòng mình.
“Nếu không phải nhờ Hồ tổng, thì chúng ta cũng không thể tìm ra kẻ tình nghi nhanh như vậy.”
“Hồ tổng đúng là đỉnh mà, vung tay một cái liền đưa luôn 3 triệu tệ đó, nghe nói tất cả người dân ở thành phố H và thành phố S đều đang rất vui vẻ đi dạo khắp nơi trên đường vì đã bắt được mấy kẻ chuyên gây rối này đấy.”
“3 triệu tệ đó, đừng nói là người dân, tôi cũng muốn đi bộ chung vui với họ luôn đây này.”
Những vị cảnh sát ngồi phía trước đang đùa với nhau, nhưng Lý tổng ngồi ở hàng sau thì lại cúi đầu rồi nhắm mắt lại.
Tóm lại bọn họ đã sai từ lúc bán đất rồi.
Bọn họ không nên chọc vào Hồ Trân Trân.
“Phải không? Hắn nói như vậy sao?” Hồ Trân Trân nghe Trần Khai thuật lại tình huống bắt giữ hết tất cả đám người đó, không nhịn được mà lắc đầu.
“Mọi chuyện đã thành ra vậy rồi, mà bọn họ không cảm thấy áy náy về vụ bắt cóc đó sao?”
“Đúng là bản tính trời sinh đã là kẻ ác rồi.”