Cậu bé ngã xuống đất, rồi khóc thật to.
Động tĩnh từ bên này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Hồ Trân Trân đứng cũng không quá xa, nên liền chú ý đến tình huống bên này.
“Cháu bị thương ở đâu sao?”
Đổng Ngọc đỡ eo mình kiềm chế sự đau đớn mà đỡ cậu bé đang ngã trên mặt đất lên.
Nhưng không biết cậu bé này bị sao, mà không chịu để cô đỡ đứng lên.
Triệu Hào chờ con mình khóc được hai phút, rồi mới làm bộ lo lắng sốt ruột chạy đến.
“Con bị sao vậy? Ba vừa mới rời mắt khỏi con hai phút thì đã không thấy đâu rồi, sao con lại bị ngã thế này!”
“Con bị thương ở đâu sao?”
Giọng nói của Triệu Hào so với tiếng khóc của cậu bé còn lớn hơn, hắn hận không thể nói cho toàn bộ người ở đây biết ấy chứ.
Đồng Ngọc cảm thấy có lỗi mà cúi mặt xuống, nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Triệu Hào sờ soạng trên người con mình một hồi để kiểm tra, rồi kéo ống quần của cậu bé lên để lộ ra vùng da bị trầy xước của con mình.
Hắn ta là một người không có sự kiên nhẫn.
Ngay cả một giây dùng để diễn cho người ta thấy sự đau lòng khi thấy con mình bị thương cũng không có, mà hắn ta trực tiếp gây khó dễ cho Đổng Ngọc.
“Cô, cô tại sao cô lại đẩy con tôi ngã thế này!”
“Hả?” Đổng Ngọc bị hắn ta vu khống liền đáp trả lại: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đẩy cậu bé này chứ?”
“Nó mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà ngã bị thương như vậy rồi, chẳng lẽ cô nói là do con tôi cố ý sao?”
Hắn ta vừa nói xong thì Đổng Ngọc đã nhìn ra được ý đồ của hắn ta rồi.
Người này muốn ăn vạ cô ấy đây mà.
“Là do cậu bé đụng phải tôi trước, anh không thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi được.”
Mặc dù đã đoán được, nhưng Đổng Ngọc vẫn tiếp tục giải thích.
Cô ấy sẽ không để người khác dễ dàng chụp cái mũ xấu xa lên người mình được.
Bên đó cãi nhau rất lớn làm cho Hồ Trân Trân ở cách đó không xa có chút bất ngờ nên cô đành đi đến xem thử.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Triệu Hào vừa thấy cô tới liền bật chế độ diễn viên trong người mình: “Hồ tổng, cô phải làm chủ cho ba con chúng tôi!”
Đây đã là thời nào rồi mà còn nhờ người khác làm chủ cho mình chứ.
Hồ Trân Trân nghe được câu này thì cảm thấy hơi ê răng, vẻ mặt có chút ghét bỏ nói: “Nói cho tôi biết ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi đang đứng ở đây, thì con của anh ta chạy đến vô tình đụng……”
Đổng Ngọc vừa mới mở miệng nói chưa hết một câu, đã bị Triệu Hào chen vào trách móc.