Đúng là hôm nay Lâu Đài Chó chỉ mở cửa để đón học sinh và phụ huynh trường tiểu học Bắc Quan, nhưng cũng có một vài bậc phụ huynh không đơn thuần là tới chơi với con mình mà họ ôm một mục đích khác.
Và Triệu Hào cũng nằm trong số ít đó.
Có hai vị phụ huynh chung lớp với con của hắn ta, bị hắn ta hãm hại quá nhiều, nên vừa nhìn thấy mặt hắn ta thì cũng không thèm nể mặt, dắt con đi chỗ khác luôn.
Triệu Hào âm thầm bĩu môi.
Mấy người thuộc nhóm người không có tiền như hắn thì cần gì phải lo lắng cơ chứ, nơi này có nhiều người có tiền như vậy, hay là hắn ta cũng nên đi kiếm ít tiền từ mấy người này nhỉ?
Hắn ta đảo mắt xung quanh, nhìn nhóm người giàu có này.
Các phụ huynh cũng có một vòng tròn giao tiếp riêng, theo lý mà nói các phụ huynh càng có tiền thì sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn.
Triệu Hào liếc nhìn Hồ Trân Trân, ánh mắt tham lam của hắn ta dừng lại tại mấy vị phụ huynh đứng bên cạnh cô.
Hồ Trân Trân thì hắn không dám đụng vào rồi.
Gần đây Triệu Hào đọc báo nên biết được, cô có thể trực tiếp dùng mấy triệu để giúp cảnh sát truy tìm tội phạm, nên có lẽ mối quan hệ của cô với những người trong Cục Cảnh sát cũng khá tốt.
Nên hắn ta chỉ có thể tìm người khác để gây chuyện mà thôi, tốt nhất là người có tiền nhưng không có quá nhiều mối quan hệ.
Triệu Hào cứ nhìn tới nhìn lui, rồi dừng lại trên người Đổng Ngọc.
Vị phụ huynh này ăn mặc như vậy chắc chắn là người có tiền rồi, nhưng sống khác mộc mạc giản dị, nên ai không tìm hiểu kĩ sẽ không biết vị phụ huynh đó là người giàu có đâu.
Hắn ta đẩy vai con mình một cái: “Đi thôi, mục tiêu là người phụ nữ mặc âu phục trắng đang đứng ở phía bên kia.”
“Ba, vẫn làm giống như trước sao?”
Cậu bé cảm thấy rất lo lắng, ngón chân co quắp lại vì sợ hãi, hỏi hắn ta thêm một lần nữa.
“Phải.” Triệu Hào có chút không kiên nhẫn dùng hai tay để lên vai con mình dặn dò cậu bé.
“Con phải giả vờ đụng phải người đó rồi ngã trên mặt đất khóc thật to, hiểu chưa? Cho dù cô ta có nói gì thì cũng không được ngừng khóc nghe chưa, nói chân con đau thì càng tốt.”
“Dạ” Cậu bé vừa mới gật đầu đồng ý thì đã bị ba mình đẩy về phía trước, cứ thế cậu bé loạng choạng đi về trước.
Nơi này có rất nhiều trẻ con, chạy tới chạy lui cũng là chuyện bình thường.
Nên việc những cậu bé hiếu động chạy nhảy khắp nơi cũng không có ai để ý quá nhiều.
Cho đến khi cậu bé đụng thật mạnh vào Đổng Ngọc, thiếu chút nữa đã làm cho Đổng Ngọc ngã xuống đất.