Cô không có thời gian, nên cậu cũng tự động đi tìm bảo mẫu.
Hôm nay mẹ kêu cậu đến làm bài tập với mẹ, nên Giang Thầm cũng nghe được tình hình ở thành phố H.
Cậu vẫn còn nhỏ, nên chỉ có thể hiểu được nghĩa bên ngoài thôi.
Nghe thấy Hồ Trân Trân đang sầu não như vậy, cậu chủ động nắm lấy tay mẹ.
“Mọi việc đều sẽ tốt lên thôi mẹ, bây giờ không còn mưa nữa rồi mà!”
Hồ Trân Trân có chút bất ngờ vì cậu đột nhiên nói như vậy, cô có chút bất ngờ: “Đúng vậy, hiện tại mọi thứ đã tốt lên rồi.”
Giang Thầm dùng sức gật đầu với cô: “Sẽ không mưa nữa, con cũng muốn cùng mẹ giúp mọi người!”
Tuy cậu còn nhỏ nhưng đã có suy nghĩ như vậy làm Hồ Trân Trân có chút kinh ngạc, khóe môi nhịn không được mà cong lên.
“Con muốn giúp mọi người như thế nào?”
Giang Thầm đã sớm nghĩ tới rồi, nên khi Hồ Trân Trân hỏi cậu, cậu cũng không do dự mà nói thẳng ra.
“Con có thể lấy tiền từ ống heo của mình để mua lạp xưởng cho mọi người ăn!”
Hồ Trân Trân cho cậu tiền tiêu vặt, hầu hết Giang Thầm đều nhét vào ống heo tiết kiệm.
Cô nghe cậu nói như vậy, nhịn không được mà cười một tiếng: “Vậy bây giờ Tiểu Thầm có thể cho mẹ một trăm tệ được không?”
Nhờ lời nói của Giang Thầm mà Hồ Trân Trân đã nghĩ ra được cách giải quyết.
Muốn tất cả mọi người ở thành phố H được ăn đồ ăn nóng hổi, thì họ phải không ngừng đưa thực phẩm vào.
Giang Thầm chạy thật nhanh về phòng để lấy tiền, rồi quay trở lại.
“Mẹ ơi, một trăm tệ!”
Giang Thầm đem tiền nhét vào trong lòng bàn tay của Hồ Trân Trân.
“Được, hiện tại Tiểu Thầm cũng đã góp một ít vào rồi, hai mẹ con mình cùng nhau giúp mọi người nha!”
Hai mắt Giang Thầm sáng ngời: “Một trăm tệ cũng có thể ạ?”
“Đương nhiên rồi, một trăm tệ này của Tiểu Thầm đã giúp được rất nhiều đấy!”
Hồ Trân Trân cười tươi, khen ngợi Giang Thầm một câu.
Cậu cố gắng kìm chế lại sự vui vẻ trong lòng, khóe miệng cong lên nhưng cậu lại cố gắng đè ép lại, Hồ Trân Trân thấy biểu cảm này của cậu thì càng cười lớn hơn.
“Trần Khai, anh giúp tôi sắp xếp một cuộc họp với những chủ quầy hàng tham gia lễ hội hôm trước.”
Tại thị trấn Bích Thủy.
Một người dân đang mặc cả với người bán rau.
“Không phải đấy chứ, một củ cà rốt thôi mà bán tám mươi, bán cái giá này thì có khác gì hiên ngang cướp tiền người khác cơ chứ?”
Người bán rau còn không thèm nhìn lấy khách hàng một chút nào, ánh mắt khinh thường, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
“Hiện tại giá cả đều như vậy cả, cô có biết tôi đem đồ đến đây bán khó khăn như thế nào không? Nếu cô không mua thì đi chỗ khác dùm tôi, còn có nhiều người phía sau đang chờ mua đấy.”