Bị hắn nói như vậy sắc mặt Giả Đào Đào có chút khó coi, tức giận quăng luôn củ cà rốt trong tay.
“Mọi người ở đây đều ăn mì gói cả, để tôi xem anh có thể bán cho ai!”
“Mì gói thì ăn được bao lâu chứ?” Tên bán rau bất chính bật cười: “Mỗi ngày đều ăn mì gói thì có dinh dưỡng gì chứ, người lớn thì không sao nhưng sao có thể bạc đãi những đứa nhỏ, bắt chúng cứ ăn mì gói suốt được chứ?”
Hắn khinh thường: “Cho nên tôi nói rồi nếu cô không mua thì đi chỗ khác giùm, còn có rất nhiều người muốn mua.”
Bị hắn ta khinh thường như vậy, Giả Đào Đào không nuốt trôi được cơn tức này, trực tiếp quay đầu rời đi.
Sau khi cô đi tên gian thương cũng không quên nói thêm vài lời khinh miệt: “Không có tiền mà còn muốn ăn rau sạch sao, mơ đi.”
Tuy cơn mưa lớn bất ngờ ập đến, rau không có nhiều nhưng không có nghĩa là không có.
Trang bị của những tên gian thương này đều giống nhau, bao gồm cả bộ đồ bằng cao su chống thấm nước, cùng với hai cái thau đầy rau.
Những tên gian thương này nói đúng, đã lâu rồi những người dân ở đây không được ăn rau sạch.
Sau khi Giả Đào Đào rời đi, thì cũng có rất nhiều người kéo đến hỏi giá.
Trong đó cũng có một đám người không ngại giá đắt mà mua, nên bán được một chút thì những tên gian thương đã lời gần một nghìn tệ rồi.
“Ở đây không có nhiều người có tiền, hay chúng ta đi đến tòa nhà đối diện bán đi?”
Tên đi cùng hắn lên tiếng đề nghị, tên gian thương cũng không do dự nói: “Đi!”
Hai người vừa mới đem hai cái thau đầy rau lên bè tre di chuyển đến tòa nhà đối diện.
Đi được một lúc thì gặp được một cái bè khác, bè tre đi phía trước chủ động dừng lại, nhường đường cho họ đi trước.
Hai tên này cũng không khách khí mà chen lên đi trước luôn.
Khi đi ngang qua, hắn liếc mắt nhìn lướt qua cái bè tre đó một chút, thì thấy ngoại trừ nước uống thì trên bè vẫn còn rất nhiều thứ khác, thậm chí còn có một bà cô lớn tuổi ngồi trên đó.
Khi đi qua rồi, hắn mới bàn bạc với tên đồng bọn của mình.
“Hiện tại việc vận chuyển vật tư đều do những bà cô lớn tuổi đó làm hay sao?”
“Chắc là không phải đâu.” Tên đồng bọn của hắn suy nghĩ một lúc rồi chần chừ nói: “Tôi thấy bọn họ còn mang theo cả bình gas mini, đừng nói là họ tính nấu cơm tại đó luôn đấy chứ?”
“Sao có thể!” Hắn lập tức phủ nhận: “Làm gì có người nào ngu mà tốt như vậy chứ, còn đặc biệt tìm đầu bếp tới nấu cơm cho những người ở đây, nấu đến khi nào mới xong.”
Tên đồng bọn cũng nghĩ làm gì có chuyện vớ vẩn như vậy xảy ra được, nên hai người hi hi ha ha vài câu, rồi tiếp tục đi đến nơi cần đến.