Lần đầu khi nhìn thấy Hồ Trân Trân, hắn ta liền có một suy nghĩ.
Quyết tâm đến cùng.
Đã ba mươi tuổi đầu rồi hắn ta phải cho vợ của mình ăn sung mặc sướng mới được, không thể để cô ấy uống gió Tây Bắc chịu khổ như vậy được.
Vì thế khi Trần Khai vừa giới thiệu xong, Lôi Đào liền gập người chín mươi độ, cung kính chào hỏi Hồ Trân Trân: “Hồ tổng, chào ngài.”
Khi thấy Lôi Đào hành xử như vậy Hồ Trân Trân liền bị dọa sợ.
Cô có nghe Trịnh Hưng nói, vị biên kịch Lôi này luôn có một châm ngôn sống là “Mình là trên hết nhất định không được cúi đầu khom lưng với người khác” mà.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà vừa nhìn thấy cô vị biên kịch này lại thành tâm như thế chứ.
Cô cẩn thận nói: “Biên kịch Lôi, có gì khó khăn thì cứ nói, nếu tôi có thể giúp được thì tôi sẽ giúp.”
Lôi Đào cũng là một người khá thẳng thắn, nên không cảm thấy lời nói của Hồ Trân Trân có ý gì khác.
Hắn ta dứt khoát nói: “Không có tiền.”
Ba chữ này, trực tiếp làm cho hai người trong phòng có chút trầm mặc.
Hồ Trân Trân nhịn không được mà đỡ trán, từ trong tủ sắt lấy ra 20.000 tệ: “Nhiêu đây chính là tiền lương của anh, anh thấy có đủ không?”
Lôi Đào nhìn Hồ Trân Trân, ánh mắt có chút thay đổi.
Đã đi làm lâu như vậy, lần đầu tiên hắn ta mới thấy được một bà chủ trực tiếp đưa thẳng tiền lương trước cho nhân viên như vậy đó.
Trong nháy mắt, hình tượng của Hồ Trân Trân trong lòng hắn ta càng cao thêm.
Hắn ta nghiêm túc nhìn Hồ Trân Trân một lúc lâu, Hồ Trân Trân bị hắn ta nhìn chằm chằm như vậy nên có chút khẩn trương mà lấy thêm một xấp tiền: “Như vậy đã đủ chưa?”
Theo thói quen Lôi Đào mở to hai mắt ra nhìn, lần đầu hắn ta thấy nhiều tiền như vậy luôn đó.
Hắn ta mở miệng đáp: “Đủ!”
Lôi Đào chỉ mới đến đây hai phút, nhưng trạng thái tinh thần khác biệt hoàn toàn so với lúc đầu.
Hắn ta đứng thẳng lưng cả người đều rất có tinh thần, thoạt nhìn còn trẻ hơn vài tuổi ấy chứ.
“Hồ tổng, khi nào chúng ta ký hợp đồng?”
Tuy mới nói được vài câu thôi, mà Lôi Đào gấp đến mức không thể chờ được rồi.
Ánh mắt của hắn ta dừng lại ở xấp tiền trên bàn, ý tứ cũng quá rõ ràng rồi.
Hồ Trân Trân trực tiếp bật cười.
“Đừng gấp gáp như vậy chứ, trước hết chúng ta bàn đến vấn đề kịch bản đã.”
Nói đến chuyên môn của mình, ánh mắt của Lôi Đào liền trở nên sắc bén hơn.
Nhưng trong lòng hắn ta cũng có chút do dự, không dám nói thẳng ra giống như trước đây.
“Cô có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, nhất định tôi sẽ trả lời hết.”
Hắn ta không nói chuyện quá thẳng thắn mà đã khách khí hơn rất nhiều rồi, nhưng khi lời này vào tai người khác thì vẫn cảm thấy như cũ, tính tình chẳng tốt chút nào cả.
Trần Khai đứng phía sau hắn ta nhịn không được mà cau mày.
Hồ Trân Trân cũng chẳng để ý đến cách nói chuyện của hắn ta, cô cầm lấy xấp tài liệu trong tay chuyển đến trước mặt hắn ta: “Những tác phẩm giống như vậy, hiện tại anh có viết được nữa không?”
“Tôi không viết được nữa.”
Lôi Đào trả lời rất nhanh làm cho Hồ Trân Trân có chút kinh ngạc.
“Đã lâu rồi anh không viết thể loại này sao?”
Lôi Đào gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại tôi không có hứng thú với thể loại thanh xuân vườn trường giống vậy nữa rồi, cũng sẽ không viết mấy tác phẩm tệ như vậy nữa.”
Tác phẩm tệ sao???
Hồ Trân Trân không nhịn được mà bật cười.