“Tác phẩm này rất tệ sao? Tôi cảm thấy nó không tồi mà, xem đánh giá ở trên mạng tôi thấy mọi người cũng khen khá nhiều.”
Không phải Lôi Đào không thích sự tán dương từ mọi người.
Nhiều năm như vậy, tài năng của hắn ta cũng được không ít người tán dương, ngay cả kịch bản “tuổi mười tám trưởng thành của tôi” cũng vậy, họ nói ngưỡng mộ nên mới muốn dựng kịch bản của hắn ta làm phim, nhưng lúc sau lại thêm thắt không ít tình tiết.
Cuối cùng thành phẩm cũng không khác quá nhiều so với kịch bản gốc của hắn ta, nhưng cũng có không ít chi tiết bị thay đổi, Lôi Đào không thích người khác đụng vào tác phẩm của hắn ta, nên đương nhiên cũng không quá thích tác phẩm này.
“Theo kịch bản gốc thì có cả tình tiết nữ chính tự gây dựng sự nghiệp cho riêng mình nhưng khi lên phim lại bị sửa hết, vốn dĩ trong kịch bản nam nữ chính đều tỏa sáng trong lĩnh vực của mình rồi mới gặp lại nhau, nhưng họ lại biến thành dáng vẻ như vậy nên tôi không thích.”
Lôi Đào nói thẳng ra.
Hồ Trân Trân sửng sốt nhớ lại cốt truyện vừa rồi.
Đúng thật là như hắn ta nói, nữ chính đơn phương độc mã không có một chút toả sáng nào trái ngược hoàn toàn với nam chính.
“Vậy ý của anh là hiện tại anh có thể viết một kịch bản hay hơn vậy đúng không?”
Lôi Đào ưỡn ngực tự tin nói.
“Đương nhiên rồi.”
Ba chữ này hắn ta nói ra rất tự tin và khí phách thể hiện niềm tin tuyệt đối của bản thân mình.
“Gần đây anh có viết kịch bản nào không? Tôi muốn đọc qua một chút, nếu kịch bản tốt thì tôi hy vọng chúng ta có thể bắt đầu khai máy hạng mục phim truyền hình này tại phim trường sắp tới của tôi.”
Lôi Đào vừa nghe được lời này thì càng trở nên hưng phấn hơn.
Vậy ý của Hồ Trân Trân là muốn cho hắn ta cơ hội thử sức rồi..
Chỉ cần kịch bản phim truyền hình tốt, thì có thể tiến hành khởi quay luôn rồi.
Điều này thực sự không giống với những gì Lôi Đào đã từng trải qua trước đây, nhưng đối với hắn ta mà nói đây chính là một cơ hội tốt.
“Nếu tôi ký hợp đồng với cô, thì tôi có thể trở thành biên kịch chính sao?”
Đây là điều mà Lôi Đào để ý đến nhất.
Những kịch bản trước đó đều là tâm huyết công sức của hắn đổ vào, để viết ra đứa con tinh thần của mình, nhưng sau khi ký hợp đồng mua bán thì những người đó lại đổi biên kịch rồi đuổi hắn ta luôn.
Nhiều năm bị chèn ép như vậy nên Lôi Đào nhớ rất rõ.
Nếu Hồ Trân Trân không cho phép hắn ta làm biên kịch chính, thì hắn ta nhất quyết sẽ không đưa ra hai kịch bản tâm huyết của mình..
Nếu Hồ Trân Trân chấp nhận cho hắn ta làm biên kịch chính, thì Lôi Đào mới nghĩ đến chuyện lấy kịch bản ra.
Hồ Trân Trân nghe cũng hiểu được ý của hắn ta.
“Đương nhiên rồi, biên kịch chính là linh hồn của mỗi kịch bản, nếu kịch bản anh viết ra mà lại để người khác làm biên kịch chính thì kịch bản sẽ không còn cái hồn vốn có của nó nữa.”
Đã qua nhiều đoàn làm phim rồi nhưng mà trước giờ Lôi Đào chưa từng nghe ai nói như vậy cả.