Hồ Trân Trân nghĩ số điểm mà bọn họ cho cô gái này sẽ không tồi đâu, dù sao cô ấy còn dùng cả hai tay là chân để đi trên mặt đất, nếu không tập qua nhiều lần sẽ rất dễ vấp ngã.
Nhưng Trương Oánh lại đi rất tự nhiên, giống như ngày thường đều đi bằng bốn chân vậy đó.
Lộ Dã hài lòng gật đầu: “Khá tốt, phân cảnh tiếp theo chính là cảnh trong đêm mưa cô tình cờ bắt gặp mối tình đầu của mình đang hôn một người khác.”
Đề bài của đạo diễn cho ra cũng khá khó, nhưng chỉ cho các diễn viên mấy chục giây chuẩn bị mà thôi.
Hồ Trân Trân bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương.
Lúc cô gái đó xoay người lại, thì đã từ dáng vẻ của một con lừa biến thành một thiếu nữ thanh thuần.
Tay cô đặt ở trên đầu để giả vờ che đi những hạt mưa đang rơi nhưng không che được, nên cô ấy đành cởi áo khoác ra rồi che lên đầu mình, coi như đó chính là cây dù của mình vậy.
Lúc này tuy nhìn cô ấy có hơi chật vật một chút, nhưng trên mặt chẳng có một cảm xúc gì cả, cho đến khi cô ấy ngước mắt lên thì biểu cảm trong ánh mắt liền có sự thay đổi rất lớn.
Trong ánh mắt của cô ấy ẩn chứa sự bất ngờ và kích động rất lớn nhưng lại không thể làm gì được.
Cô ấy cứ đứng ngây ngốc như vậy vài giây, rồi đột nhiên chớp chớp mắt vài cái hai hốc mắt liền ửng đỏ lên, sau đó kéo cái áo đang che trên đầu mình thấp xuống rồi chạy đi thật nhanh.
Tuy chỉ là một phân đoạn diễn xuất nhỏ, nhưng cũng giúp cô cảm nhận được từng câu chuyện trong đó.
Hồ Trân Trân nhịn không được mà dùng tay gãi cổ mình vài cái.
Không biết Thi Vũ ngồi ở bên cạnh đã ngẩng đầu lên nhìn từ lúc nào, sau khi xem xong diễn xuất của cô gái này, trong lòng cậu ấy càng trở nên nặng nề hơn.
Nhưng cậu ấy cũng không thể trách người khác được, mà chỉ biết đổ lỗi cho bản thân mình vì không trân trọng cơ hội tốt này được thôi.
Chạy đôn chạy đáo ròng rã hai năm trời chỉ có thể diễn hàng trăm vai diễn nhỏ mà thôi, mỗi ngày cậu ấy đều nỗ lực luyện tập kỹ năng diễn xuất của mình, còn không phải vì ngày nào hay sao?
Thế nhưng ngay thời điểm quan trọng nhất thì lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ mình chẳng có duyên với cái nghề diễn viên này sao?
Thi Vũ nhịn không được mà tự hoài nghi chính bản thân mình.
Chắc chắn mình đã bị loại rồi, chỉ ngồi chờ khoẻ hơn một chút rồi rời đi thôi.
“Rất tốt, cuộc phỏng vấn của số hai mươi ba kết thúc, trong vòng hai ngày tới chúng tôi sẽ liên lạc với cô để thông báo kết quả.”
Vẻ mặt của Lôi Đào vẫn không có một chút biểu cảm nào, điều này làm Trương Oánh Oánh không thể biết được mình đã làm tốt hay lại thất bại nữa.
Cô gái ấy chỉ biết thấp thỏm lo lắng rồi đi ra bên ngoài mà thôi.
Thi Vũ thấy cửa mở ra cũng chống tay vào tường đứng lên, nhân cơ hội này để chuẩn bị rời đi.