Cậu ấy ở lại đây cũng chẳng làm được việc gì nữa, nếu đã thất bại thì đành tiếp tục cuộc sống chạy đôn chạy đáo ngồi ở mấy đoàn phim làm diễn viên quần chúng mà thôi, dù sao đến cuối tuần mới được phát tiền lương lận.
Khi dựa vào tường đi được mấy bước, thì Thi Vũ nghe được ở phía sau có người kêu mình.
“Này, cậu cứ như thế mà rời đi sao?”
Trong phòng chỉ có một mình Hồ tổng là phụ nữ, nên vừa nghe giọng cậu ấy cũng biết rằng ai đang nói.
Thi Vũ cứng đờ, chậm rãi xoay đầu lại.
Hồ Trân Trân cười với cậu ấy một chút: “Phân cảnh thứ hai cậu còn chưa diễn mà đã muốn từ bỏ rồi sao?”
Muốn từ bỏ sao?
Trong lòng Thi Vũ cũng đang tự hỏi chính bản thân mình.
Nhưng cậu ấy biết khi tự đặt tay lên ngực tự hỏi chính bản thân mình, thì cậu ấy không muốn từ bỏ con đường diễn xuất này.
Cho dù có mất mười năm hay hai mươi năm để từ một vai phụ nhỏ bé lên vai chính đi chăng nữa, thì cậu ấy vẫn có thể chấp nhận được.
“Tôi nghĩ mình đã bị loại rồi.”
Nếu Hồ Trân Trân không lên tiếng, vậy thì thật sự coi như là đã bị loại.
Lộ Dã thích những người chủ động xin cơ hội, nhưng Thi Vũ lại có động tác muốn đi ra ngoài, trong mắt cậu ta, hành động đó chính là từ bỏ.
“Thử lại đi.”
Hồ Trân Trân nói một câu này giống như cho cậu ấy thêm một cơ hội để thử sức.
Trong nháy mắt Thi Vũ cảm thấy trong người mình khoẻ hơn hẳn, cậu nhìn về phía Hồ Trân Trân cúi đầu cảm ơn cô: “Cảm ơn Hồ tổng.”
Đề bài cậu ấy bốc trúng chính là người mù, cho dù có cho cậu ấy thêm một cơ hội thử sức thì đề bài người mù vẫn không thay đổi.
Lộ Dã cau mày, theo bản năng nghề nghiệp của mình mà nhìn cậu ấy rất nghiêm khắc.
Thi Vũ vốn đang dựa vào vách tường, sau khi cảm ơn xong, tay vẫn đặt ở vách tường như cũ, nhưng cậu ấy đã thay đổi một cách khác.
Trong vô thức ánh mắt của cậu ấy dần trở nên trắng hơn, cậu ấy chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, rồi dùng bàn tay mình thăm dò vách tường này.
Cậu ấy ngẩng đầu lên một chút, chờ tay mình đã kiểm tra đủ khoảng cách rồi mới bắt đầu di chuyển chân.
Mũi chân giống như đã vô tình va phải một thứ gì đó, tay cậu ấy bắt đầu rời khỏi vách tường mà quơ ngang tay để thăm dò mọi thứ xung quanh.
Hồ Trân Trân hiểu đây là cậu ấy đã dụng phải bàn ăn.
Cậu ấy cong tay một chút mò mẫm dọc theo thành bàn, cho đến khi cảm nhận được cái chén rồi mới ngồi xuống.
“Hôm nay ăn ớt xanh sao?”
Khóe miệng của cậu ấy cong lên một chút giống như đang cười vậy, đã vậy đầu có hơi nghiêng nghiêng một chút giống như đang nghe ai nói gì vậy.